Hệ thống tinh sạch
ở thế-giới ngoài đời
với người Do-thái-giáo
“Tinh
sạch” mang tính-chất chính-trị, bởi nó cấu-tạo nên xã-hội theo hệ-thống tinh-khiết,
rất thanh sạch. Câu trích-dẫn từ Kinh thánh vẫn bảo rằng:
“Hãy nói với toàn thể
cộng đồng con cái Israel
và bảo chúng:
Các ngươi phải thánh
thiện,
vì Ta, Đức Chúa,
Thiên Chúa của các ngươi,
Ta là Đấng Thánh thiện.”
(Lêvi
19: 2)
Kể
về việc “Bắt chước Chúa”, đoạn trích đây
gồm ảnh-hình Thiên-Chúa mang tính đặc-trưng qua việc gộp chung mọi sự vào cộng-đoàn,
nên đã khẳng-định: “Thiên-Chúa là Đấng
thánh-thiện, nên hỡi Israel hãy trở nên thánh-thiện”. Hơn nữa, sự thánh-thiện
ở thời trước được hiểu theo nghĩa “tách bạch
khỏi những gì là ô-uế”.
Thế
nên, thánh-thiện đồng-nghĩa với tinh-sạch. Và đoạn viết đây, được hiểu như lời
dặn, vẫn khuyên rằng: “Hỡi Israel, hãy nên tinh-sạch như Thiên-Chúa là
Đấng tinh-sạch”. Đặc-trưng của tinh-anh/lành-sạch, là sản-sinh ra loại-hình
chính-trị của tinh-sạch, tức: một thứ xã-hội được cấu-tạo bằng hệ-thống thanh-cao,
rất lành-sạch.
Hệ-thống
thanh-sạch gặp được ở nhiều nền văn-hoá rất khác nhau. Ở mức-độ trừu-tượng,
chúng là hệ-thống sắp đặt đường ranh phân-cách, khá rõ ràng. Hệ-thống tinh-sạch
là “bản đồ văn-hoá” chỉ-dẫn nơi chốn cho mọi sự đến ở và mọi sự nằm ở chỗ, là chúng
được định-vị.” (*13) Những gì gọi là
lành-sạch, ở chốn này lại trở-thành uế-tạp, bẩn-thỉu ở nơi khác, tức: luột khỏi
nơi mình trụ/đứng.
Nói
một cách nhẹ nhàng và tinh-giản, hệ-thống thanh-sạch là hệ-thống xã-hội tổ-chức
chung quanh các tương-phản hoặc phân-cực giữa lành-sạch và ô-uế, giữa tinh-khiết
và dơ bẩn (*14). Các phân-cực có mặt
nơi tinh-sạch hoặc uế-tạp được thiết-lập quanh quang-phổ hoặc “bản đồ uế-tạp”
trải dài hai bên: một, là tính-chất tinh-sạch có mức-độ sạch-trong rồi đến tình-trạng
uế-tạp (tức: “ra khỏi tình-trạng tinh-anh, lành-sạch”), ở bên kia. Hai thái-cực
này áp-dụng nơi con người, chốn ăn ở, áp-dụng vào với sự vật, thời-gian và nhóm/phái
xã-hội.
Quan-trọng
hơn cả, bằng vào mục đích ta đạt đến, là: cung-cách “tinh-anh” hoặc “uế-tạp”
áp-dụng với nhiều người, nhiều nhóm/phái xã-hội ở thế-giới ngoài đời hồi thế-kỷ
thứ nhất. Hế-thống tinh-sạch lập nên quang-phổ gồm những người được xếp loại từ
chốn tinh-sạch với mức-độ lành-lặn đã và đang đổi thay, cho chí những người sống
bên lề xã-hội và rồi đến với người uế-tạp đến cùng cực.
Tính
tinh-anh/lành-sạch ở con người một phần tuỳ thuộc bẩm-sinh. Tuỳ đồ-án tinh-anh
một thời, các tư-tế và đấng bậc Lêvi (hai giai-cấp rất kế-thừa) đạt đến trước
nhất, theo sau là “dân Do-thái”, cuối cùng là người “hồi-hướng trở về” (tức: đám
người Do-thái-giáo xưa lúc họ chưa trở-thành
người Do-thái-giáo bẩm-sinh. Ở phần cuối danh-sách này, là kẻ “thấp hèn”, sau đó
là những người “có tinh-hoàn bị tổn thương” và cả những người không dương-vật.
(*15)
Thế
nhưng, mức độ tinh-anh/lành sạch hoặc uế-tạp cũng tuỳ thuộc hành-xử của chính mình.
(*16) Những ai từng tuân-thủ luật
tinh-anh/lành-sạch dĩ nhiên hẳn phải là đấng bậc “khiết tịnh”. Ai không giữ luật
này đều bị xã-hội loại bỏ đi.
Những
người này gồm các nhóm/hội có ngành-nghề thực-tế như đám thu thuế và cả người chăn
dê/cừu (tức: loại người cung-cấp tầm nhìn tươi mát lên kẻ chăn nơi Tin Mừng
Luca khi tác-giả kể về thời ấu-thơ của Đức Giêsu, tức: thông-truyền tin tức về việc
Ngài Giáng hạ làm người ở với kẻ bị đẩy lùi ra ngoài lề xã hội). (*17)
“Người công chính” khi đó là người biết tuân-thủ
hệ-thống tinh-anh/lành-sạch và “kẻ mắc tội”
là những người không làm như thế. Cụm-từ “kẻ tội lỗi” ở thế-kỷ thứ nhất của Palestine
có nhiều nghĩa, tức: họ không chỉ hiểu rằng: nó bao gồm hết mọi người (như ta thấy
ở nền thần-học chuyên-chính của Đạo Chúa (*18),
nhưng đúng hơn, lại đã qui về các nhóm/hội riêng biệt, tệ nhất là đám “tiện
dân”. (*19)
Nay
xin mở dấu ngoặc để bảo rằng: ta cũng nên ghi lại những gì xảy ra qua khái-niệm
tội/lỗi ở trong hệ-thống tinh-anh/làn-sạch. Lỗi/tội đây, trở-thành vấn-đề uế-tạp
hoặc “bẩn thỉu” khiến người trong cuộc trở-thành “tiện dân”. Nối kết tội/lỗi với
sự uế-tạp dành riêng cho các tín-hữu từng xưng-thú các lỗi/tội nói lên rằng: họ
là đám người “có lỗi và ô-hợp”. Thành thử, với Do-thái-giáo vào thế-kỷ đầu đời,
“kẻ mắc tội” thường có nghĩa là người
“ô-hợp”.
Các
phân-cực ở hệ-thống tinh-anh/lành-sạch, lại dính cứng với hệ-thống tương-phản.
Toàn bộ thể-chất nối kết tính tinh-anh/lành-sạch với sự việc thiếu sót toàn-bộ so
với uế-tạp. Ai không ở vào khối “toàn bộ” này
--như những người thương-tật, đau yếu kinh niên, hoặc đám phong cùi, hoạn
quan…-- đều thuộc quang-phổ của đám uế-tạp. Mối tương-phản giữa tính tinh-anh/lành-sạch
cũng được nối kết với giai-cấp kinh-tế.
Có
phần chắc chắn là, người giàu sụ không tự-động có nghĩa đặt họ vào phía tinh-sạch
(trong khi Do-thái-giáo ở thế-kỷ thứ nhất vẫn coi người giàu sụ là kẻ xấu xa/độc
ác), nhưng lại trở nên hèn-hạ/khốn-khổ và chắc chắn khiến con người họ trở nên
uế-tạp.
Theo
chừng mực nào đó, việc kết nối này rút từ sự khôn-ngoan ở chốn dân-gian vẫn coi
sự trù-phú được Thiên-Chúa chúc lành (“người
công chính sẽ nên giàu có”) và sự nghèo hèn là dấu chỉ con người từng sống
không đúng-đắn. Và theo tầm nhìn nào đó, việc trồi lên như thế là do người
nghèo hèn không tuân-thủ được luật tinh-sạch. (*20)
Tinh-sạch
và uế-tạp được nối kết với sự tương-phản nam/nữ. Với người giàu sụ, không gì
cho thấy nam-nhân tự nhiên trở-thành tinh-sạch được; trong khi đó, rõ ràng là, thời
xưa có nhiều nam-nhân cũng bị ruồng bỏ, đẩy lùi ra ngoài lề xã hội. Và không có
gì chắc chắn bảo rằng: là nữ-giới, tức: tự động khiến họ trở nên uế-tạp, bao giờ
hết.
Nhưng,
nói chung thì: nam-nhân trong hoàn-cảnh tự-nhiên, được coi như tinh-sạch hơn nữ-giới.
Bởi, với người xưa, tiến-trình tự-nhiên khi sinh con đẻ cái và có kinh-nguyệt, vẫn
được coi là gốc-nguồn gây ô-uế. Và, tiến-trình này, dẫn đến quan-niệm phổ-cập
khiến mọi người cứ gắn ép với thân-phận người nữ-phụ. (*21) Điều này cứ mãi dính cứng vào trạng-huống của nữ-giới với nền
văn-hoá coi phụ-nữ như giai-cấp thứ-yếu, thua sút nam-nhân. Ta sẽ bàn kỹ hơn điểm
này, ở chương tiếp.
Cuối
cùng thì, các phân-cực về tính thanh-sạch và uế-tạp lại được gắn liền vào sự
khác-biệt giữa người theo Do-thái-giáo và dân ngoại. Nói cách khác, mang danh là
người theo Do-thái-giáo, không có nghĩa được đảm-bảo tính thanh-sạch bao giờ hết.
Nhưng, theo định nghĩa, thì: tất cả mọi người ngoài Do-thái-giáo tự khắc đã
không lành-sạch, hoặc đã uế-tạp rồi.
Quả
thật, ý-thức-hệ về sự tinh-anh/lành sạch đã góp phần vào sự thể bảo rằng: Đức
Giêsu từng sống với thế-hệ luôn hướng về cuộc chiến. Palestine là vùng đất bị
ngoại-bang chiếm-đóng, tức: thuộc-địa của đế-quốc La Mã, do các kẻ áp-bức/đô-hộ
ngoài Đạo là phường uế-tạp và ô-trọc thống-trị. Hệ-thống tinh-anh/lành-sạch là
một trong các nguyên-nhân gây phản-loạn tuy anh-dũng nhưng cũng thảm-khốc vào niên-biểu
66 sau Công nguyên và kết-thúc vào ngày Đền thờ Giêrusalem phá-huỷ năm 70.
Nói
tóm lại, hậu-quả của hệ-thống tinh-anh/lành sạch, nằm ở sự việc nó tạo thành thế-giới
có đường ranh xã-hội rất sắc bén: giữa người lành-sạch và kẻ uế-tạp, giữa người
công-chính và kẻ mắc tội, giữa tổng-thể và bất toàn, giữa nam-nhân và nữ-phụ, giữa
kẻ giàu người nghèo, giữa người Do-thái-giáo và dân ngoại. Còn một điểm cần xác-chứng
trước khi ta quay về với câu Đức Giêsu đáp/trả về hệ-thống tinh-anh/lành-sạch trong
chừng-mực hệ-thống toàn-trị của xã-hội Do-thái-giáo.
Nằm
ngay trọng-tâm hệ-thống tinh-anh/lành sạch, là đền thờ và đời sống của tư tế. Đền
thờ từng là trung-tâm địa-dư và thờ phụng trên bản-đồ tinh-sạch của Israel. (*22)Tư tế ở đó buộc phải giữ luật tinh-sạch
rất chặt chẽ, vốn dĩ từng áp-dụng cho trung-tâm lành-sạch ở cận bên.
Lại
nữa, thu-nhập của đền thờ và giới tư-tế
(cũng như các Lêvi) tuỳ vào việc tuân-thủ luật tinh-sạch của người khác.
Thu-nhập này phần lớn chảy từ thuế “thập phân”, cụ thể ra, là các loại thuế
tính trên sản-phẩm nông-nghiệp. Việc nộp thuế thập phân nối kết chặt chẽ vào
tính tinh-anh/lành-sạch; sản phẩm nào không đóng thuế thập-phân tức khắc được
coi như uế-tạp sẽ không cho người giữ luật được phép mua hoặc bán các thứ ấy.
(*23) Thành ra, đền thờ và giới tư-tế
đều có lợi-nhuận kinh-tế cũng như đạo-giáo ở hệ-thống tinh-sạch rồi.
Ở
đây, cũng nên ghi thêm một điều, là: đền thờ đây lại cũng là trung-tâm nơi đó
các lãnh-tụ ưu-tú giữa đám người theo Do-thái-giáo. Đám người đạo-hạnh ưu-tú không
chỉ gồm các gia đình đạo-giáo mà thôi, nhưng họ còn chòng chéo lấn sân các lãnh-tụ
kinh-tế và chính-trị là những vị thường được kết nối với họ ngang qua hôn-phối
lẫn lộn và các liên kết này khác. Vì thế nên, chính-trị về tinh sạch trong chừng
mực nào đó, là ý-thức-hệ của nhóm lãnh-tụ chuyên khuynh-loát, gồm đạo-giáo,
chính-trị và kinh-tế.
Tinh-anh/lành
sạch là trọng-tâm của hai nhóm/hội đổi mới của Do-thái-giáo ở Palestine vào thế-kỷ
đầu đời. Đám Pharisêu luôn tìm các khuếch-trương các đạo-luật về tinh-sạch trong
giới tư-tế khá gắt gao đưa vào cuộc sống hằng ngày; (*24) Và nhóm Essênê (có lẽ
vẫn được định-hình với nhóm người thuộc khối Qumran và Cảo Bản Biển Chết, dù
đây không hẳn là sự việc chắc chắn) rút về chốn hoang sơ sa mạc dọc Biển Chết, bởi
vẫn tin-tưởng rằng: tinh-anh/lành-sạch có lẽ chỉ đạt được nếu tách rời khỏi thế-giới
văn-hoá đầy ô-uế. (*25)
Ta
hiện cũng không rõ người theo Do-thái-giáo thường thường bậc trung quan-ngại đến
mức độ nào về việc tuân-thủ luật giữ cho được tinh-anh, lành sạch. (*26) Chắc chắn là một số người đã làm thế,
trong khi đó một số người khác lại chẳng biết rõ chút nào; nhiều người có lẽ vẫn
còn thấy mình là nạn-nhân của họ (và vì thế họ đều tỏ ra phẫn-uất đối với hệ-thống
tinh-anh/lành sạch và cả những người thu được lợi lộc từ đó nữa).
Nhưng,
có thể bảo rằng: cả “Do-thái-giáo chủ-trương bảo-trì đền thờ” lẫn phong-trào cải
tân hàng đầu đều quyết-tâm với tâm gương điển-hình về tinh-sạch này. Rõ ràng, cả
hai hệ-thống xã-hội và chú-giải để cốt ý bảo rằng: nó tạo lăng kính qua đó họ mới
thấy được truyền-thống thánh-thiêng và cung-cấp bản-đồ để sắp đặt thế-giới của
mình.
(còn
tiếp)
Gs Marcus J. Borg
biên-soạn
Mai
Tá lược dịch.
No comments:
Post a Comment