Saturday 31 December 2016

Lm Lê Quang Uy DCCT : Kịch bản "Gặp gỡ Đức Kitô"



KỊCH BẢN GIÁNG SINH
GẶP GỠ ĐỨC KITÔ
PHẦN DẪN NHẬP:
Kính thưa quý vị,
Mỗi năm vào dịp lễ Giáng Sinh, chắc quý vị đều đã nghe nhắc lại câu chuyện về ba ông vua cưỡi lạc đà từ phương xa đến thăm hài nhi Giêsu tại Bêlem. Theo tác giả Mátthêu, họ là các nhà chiêm tinh hoặc còn được gọi là ba nhà đạo sĩ ở phương Đông, bởi vì từ lâu, họ đã theo dõi điềm trời, và phát hiện ra một ngôi sao lạ chói ngời. Họ biết đó là dấu hiệu cho biết có một vị vua người Do Thái mới sinh ra, Người sẽ là Đấng Cứu Tinh của toàn nhân loại.
Người ta nói có 3 nhà đạo sĩ, có lẽ là vì người ta muốn chọn tượng trưng cho 3 màu da chính trên thế giới: da vàng, da trắng và da đen. Thật ra, chính xác mà nói, trong Kinh Thánh, tác giả Mátthêu chỉ ghi: “có mấy nhà đạo sĩ” chứ không hề xác định con số là 3 vị.
Riêng hôm nay, chúng tôi muốn kể hầu quý vị nghe một câu chuyện có tới 4 vị đạo sĩ đã tới thăm Chúa Giêsu. Chắc quý vị thế nào cũng đang thầm bảo rằng chúng tôi lại bịa chuyện cho vui. Không, thưa quý vị, câu chuyện chúng tôi sắp kể, rất có thể là câu chuyện có thật ngay trong đời sống của chúng ta, hôm nay, vào những năm cuối cùng của thế kỷ 20 này. Câu chuyện đầu đuôi như thế này. ( Tiếng nói xôn xao, các đạo sĩ xuất hiện cả 4 vị… )
CẢNH MỘT: TẠI NHÀ VỊ ĐẠO SĨ THỨ TƯ
Đạo sĩ 1:    Này, anh đã biết gì chưa ?
Đạo sĩ 4:    Chuyện gì vậy ?
Đạo sĩ 1:    À, hóa ra anh chẳng có biết tý ty gì cả ! Cũng phải thôi, lúc nào anh cũng bận bịu công việc, nào là giới trẻ, nào là công tác xã hội, nào là tập hát ca đoàn… ôi thôi, đủ thứ chuyện ! Thế là anh quên bẵng mất rằng anh đã thỏa thuận với ba anh em chúng tôi một việc…
Đạo sĩ 4:    Nhưng... chuyện gì mới được chứ ? Nói mau đi cho rồi, người ta đang bận bù đầu đủ thứ chuyện đây này !
Đạo sĩ 2:    Nghe cho rõ đây ( Nhấn mạnh từng chữ ) Một tin vui trọng đại !
Đạo sĩ 4:    ( Vẻ kinh ngạc... ) Một tin vui ?
Đạo sĩ 2:    Đúng, một tin vui trọng đại ! Vậy chứ anh có nhớ bọn chúng mình từ lâu vẫn nghiên cứu thiên văn, đã dõi tìm các vì sao lạ để phân tích, tiên đoán vận mệnh thế giới. Mặc cho người đời chế giễu, xếp bọn mình vào loại khùng khùng hâm hẩm, ta vẫn cứ khao khát một dấu chỉ, một điềm lạ trên trời khai mở một kỷ nguyên mới, cho thế giới này vơi bớt đi những tuyệt vọng và bất hạnh… Thì đây này, chiều nay, trời mới vừa xập tối, chúng tôi đã phát hiện ra ở phương Đông một vì sao lạ tuyệt đẹp và chói lọi kỳ diệu. Tôi xem bản đồ thì chúng ta hẳn sẽ gặp được Đấng Cứu Tinh ở khu vực các nước Trung Đông như Palestin chẳng hạn. Ba anh em chúng tôi quyết định đến rủ anh, phải lên đường ngay, không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này để tìm đến chiêm ngắm và thờ lạy Đấng Cứu Tinh của nhân loại. Anh còn chần chừ gì nữa mà không lên đường với chúng tôi ?
Đạo sĩ 4:    Trời ơi ! Một vì sao lạ mới xuất hiện ư ? Đúng là Đấng Cứu Tinh đã ra đời rồi ! Phải đi tìm gặp Người cho bằng được chứ. Tôi vào sửa soạn ngay đây. ( Chạy vội vào trong, nhưng rồi lại quay ra ngay, dáng vẻ như chần chư đắn đo, nói với ba vị kia ) Ái chà ! Thật là rách việc ! Lát nữa tôi còn phải dạy một lớp giáo lý trong họ đạo ( Nói rõ tên một họ đạo nhỏ ) Chúa Nhật này bọn trẻ chịu phép Thêm Sức rồi.
Đạo sĩ 3:        Vậy chứ anh không thể lên đường ngay với chúng tôi được sao ?
Đạo sĩ 4:    Thôi, các anh cứ việc đi trước đi. Dạy giáo lý xong chiều nay là tôi đi ngay, hy vọng sẽ theo kịp các anh dọc đường.
Đạo sĩ 3:    ( Nói với nhau ) Đây, các anh thấy chưa, tôi đã bảo các anh mà, đâu có sai ! Cái anh chàng này lúc nào cũng công kia việc nọ. Bận bịu như thế rồi làm sao mà có thời giờ đi tìm gặp Đấng Cứu Tinh ? Thôi chúng ta đi trước vậy ! ( Nói với Đạo sĩ thứ tư ) Này, anh đi sau thì nhớ mau mau lên đấy nhé. Chúng tôi sẽ cố đi chậm chậm một chút để đợi anh theo. À, tý nữa thì quên ! Anh có định mang quà gì dâng cho Đấng Cứu Tinh không ? Ba anh em chúng tôi có mang theo Vàng, Nhũ Hương và Mộc Dược rồi, còn anh tính sao ? Gấp quá coi chừng đi tay không, kỳ lắm đấy nhé !
Đạo sĩ 4:    Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhớ mà, yên tâm đi trước đi, tôi xin hứa danh dự với các anh: dạy giáo lý xong là tôi đi ngay ! ( Ba đạo sĩ ra đi, đạo sĩ thứ tư quay qua làm như phân bua biện giải với khán giả… ) Cộng đoàn thấy đó, Đấng Cứu Tinh đã giáng trần, chính tôi cũng đã từng ngày đêm trông ngóng tin vui trọng đại này. Vậy mà... giờ đây tôi không thể tức tốc ra đi theo các bạn tôi. Dứt khoát là tôi không thể lỗi hẹn với các học sinh giáo lý của tôi ở Họ Đạo. Bọn trẻ cũng đang rất cần tôi, mình là giáo lý viên mà. Kẹt quá nhỉ ! Nhưng mà... tôi tin rằng Chúa Cứu Thế sẽ không chấp nhất gì tôi về chuyện này. Người sẽ chờ đợi tôi. Thôi, tới giờ rồi, phải tới điểm dạy giáo lý không thôi trễ ! Rồi, bữa nay, tôi cũng sẽ báo cho bọn trẻ tin vui này: Đấng Cứu Tinh của toàn nhân loại đã ra đời. ( Đèn tắt, nhạc trổi lên rồi từ từ nhỏ lại... Tại lớp giáo lý, Đạo sĩ thứ 4 đọc Kinh Thánh một đoạn trong sách Ngôn Sứ Isaia cho các em nghe... Có thể cho một giọng đọc trong hậu trường thay cho vị đạo sĩ, chậm rãi dõng dạc... )
“Dân đang lần bước giữa tối tăm, đã thấy một ánh sáng huy hoàng;
Đám người sống trong vùng bóng tối, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi ( Is 9, 1 )
Này đây, người trinh nữ sẽ mang thai, sinh hạ con trai,
và đặt tên là Emmanuen, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta....” ( Is 7, 14 )
                   ( Nhạc lại trổi lên rồi nhỏ dần… Đạo sĩ thứ tư trở ra, như vừa từ nơi dạy giáo lý trở về nhà… )
Đạo sĩ 4:    Bây giờ thì mình đã có thể lên đường được rồi đó. Để xem mình phải mang theo những gì làm hành trang nào ? Đường xa, lại chắc chắn sẽ rất là khó đi, cần phải có một cây gậy chống này ! Một ít lương khô nữa, thôi, có ổ bánh mì này cũng được ! Thêm một cây nến cầm tay. Còn của lễ nữa chứ, đúng rồi, mẹ mình có cho mình một bình dấu thơm loại quý, mình cất nó từ lâu rồi, bây giờ sẽ dùng để kính dâng Đấng Cứu Tinh, coi như là của ít lòng nhiều. Đi thôi, quá trễ rồi ( Bước tới, ngước nhìn lên cao, làm như dõi tìm ngôi sao lạ. Nhạc nhẹ nền trổi lên một lúc... ) Ta cứ nhìn thẳng ngôi sao ở hướng đông mà đi, ba ông bạn chí cốt của mình chắc là đã đi xa lắm rồi. Chà, đường hôm nay khuya sao mà vắng vẻ quá nhỉ ? ( Mới dợm bước định đi thì chợt dừng lại lắng nghe, vẻ quan tâm thắc mắc... ) Ơ kìa, hình như có ai đang đi tới phía trước mình kìa ! ( Một người mù đang đưa hai tay về phía trước, quờ quạng bước đi về phía đạo sĩ... )
CẢNH HAI: GẶP NGƯỜI MÙ
Đạo sĩ 4:    Này, anh ơi, anh đi đâu một mình giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này ?
Người mù: Tôi... tôi cũng không biết tôi đi đâu bây giờ nữa…
Đạo sĩ 4:    Hình như... anh không nhìn thấy đường thì phải ?
Người mù:  Dạ, tôi bị mù từ hồi mới sinh. Rồi bố mẹ tôi lần lượt qua đời, bỏ tôi lại một mình, tứ cố vô thân, nghèo xơ nghèo xác !
Đạo sĩ 4:    Rồi anh có làm nghề gì độ nhật không ?
Người mù:  Tôi bán vé số ngoài bến xe thị xã.
Đạo sĩ 4:    Vậy chứ anh có đủ sống không ?
Người mù:  Kể ra thì cũng tạm nuôi thân. Nhưng hồi chiều này, đang lúc tôi cầm xấp vé số trên tay thì một thằng du côn nào đó đã giựt mấp của tôi, lại còn đá văng mất cây gậy của tôi nữa chứ… Tới giờ, đói quá, tôi không biết tìm cái gì mà ăn đây… Trời ơi là trời !
Đạo sĩ 4:    Anh này, nói thật với anh, tôi cũng chỉ là khách đi đường thôi, tôi cũng nghèo, nhưng mà tôi cũng muốn giúp anh chút đỉnh. Đây, anh cầm đỡ ít tiền làm vốn và kiếm cái gì ăn lót dạ. Mà nữa, tôi tặng anh luôn cây gậy của tôi nữa này. Kể ra thì tôi cũng cần đấy, nhưng xem ra anh còn cần nó hơn tôi nhiều.
Người mù:  Ông thì ít cần tới cây gậy hơn tôi, là vì ông còn có ánh sáng. Đối với ông thì có ngày có đêm, còn với tôi thì…
Đạo sĩ 4:    Phần tôi, tôi chỉ có thể cho anh được cây gậy này để dò đường mà đi, chứ làm sao tôi có thể cho anh ánh sáng ? Nhưng tôi biết có một Đấng sẽ trả lại cho anh ánh sáng đã mất, mà hơn vậy nữa, Người còn có thể chỉ cho anh một con đường nào đó để anh tìm được một chỗ nương thân trong bình an hạnh phúc.
Người mù:  Ai ? Đấng đó là ai vậy ? Xin hãy cho tôi gặp Người được không ?
Đạo sĩ 4:    Đấng ấy mới vừa sinh xuống cõi đời khốn cùng này của chúng ta. Người là Đấng Cứu Tinh của anh, của tôi và của mọi người chẳng trừ ai. Tôi tin điều đó, và anh, anh cũng hãy tin và đi tìm cho được gặp Người một lần thôi cũng đủ để đổi đời. Bệnh tật phần xác của anh sẽ hết và anh sẽ tìm được nơi nương thân tới trọn đời. Trên trời bây giờ hiện đang có một ngôi sao lạ, sáng rực rỡ một cách kỳ diệu, dọc đường, anh cứ nhờ người ta chỉ hướng cho, rồi cứ theo đó mà đi tìm gặp Người.
Người mù:  Thật vậy sao ? Được rồi, tôi sẽ cố gắng chống cây gậy mà ông đã cho để đi tìm gặp Đấng Cứu Tinh. Cám ơn ông, ông đã đối xử quá tốt đối với tôi. Tôi hy vọng rất nhiều nơi Đấng mà ông vừa nói, vì thật tình, tôi cũng chẳng còn biết hy vọng vào ai nữa bây giờ… ( Người mù chống gậy ra đi. Nhạc trổi lên dần. Vị đạo sĩ tự thoại… )
Đạo sĩ 4:        Một người mù đáng thương ! Mình đã chỉ cho anh ta một con đường mà chính mình cũng đang còn phải đi tìm. Quả thật, chỉ có Lòng Tin mới giúp được anh ta và cả mình nữa, để cố mà đi cho tới cùng. Lạy Thiên Chúa, xin Ngài hãy dẫn bước con đi. Kìa ánh sao vẫn ngời chiếu phía trời đông, mình phải tiếp tục đi thôi ( Bước đi một đoạn chầm chậm, nhạc trổi lên một lúc... Vị đạo sĩ bất chợt dừng lại, nhạc nền tắt ngang, Đạo sĩ thấy một người hành khất quỳ bên vệ đường, chìa tay cầu khẩn )
CẢNH BA: GẶP CHỊ HÀNH KHẤT
Hành khất:   Lạy ngài, xin đoái thương tôi !
Đạo sĩ 4:    Tôi có thể giúp được gì cho chị ? Mà chị đừng có gọi tôi bằng ngài một cách trang trọng như vậy.
Hành khất:   Không, thưa ngài, nếu tôi không lầm, ngài là một tu sĩ, ngài giàu lòng từ bi nhân hậu, xin hãy cho tôi chút gì để ăn. Tôi đói, tôi khát, tôi lạnh, tôi khổ quá, tôi chán sống lắm rồi…
Đạo sĩ 4:    Chị ơi, tôi cảm thông thật sự với chị trong cái đói khát giá lạnh, trong cái khổ đau bế tắc của chị, bởi tôi cũng chẳng giàu có gì hơn chị. Nhưng mà thôi, để xem tôi có chút gì chia sẻ với chị không. Đây rồi, tôi có mang theo một ổ bánh mì nhỏ để ăn dọc đường, chị cầm lấy ăn đỡ nhé ! ( Người hành khất giựt mạnh lấy ổ bánh, ăn ngấu nghiến… rồi như chợt nhớ ra, chị bẻ một nửa cất vào cái túi rách đeo trên vai. Đạo sĩ thắc mắc... ) Ơ kìa, sao chị không ăn hết ổ bánh đi mà còn cất làm gì ? Chị đang đói lắm cơ mà ?!?
Hành khất:   Hôm nay tôi may mắn gặp được ngài cho tôi ổ bánh, nhưng biết rồi ngày mai tôi có còn gặp được ai cho tôi như vậy nữa không, tôi phải để dành vì sợ sẽ còn nhiều lúc đói nữa chứ…
Đạo sĩ 4:    Này, tôi nói chị nghe nhé, tôi biết có một Đấng có thể ban cho chị một điều còn quý giá hơn gấp bội lần cái ăn cái uống đời này nữa.
Hành khất:   Đấng đó là ai vậy ? Tôi biết tìm Người ở đâu để gõ cửa để xin Người ban cho điều đó ? Mà điều đó là gì vậy, thưa ngài ?
Đạo sĩ 4:    Người mà tôi vừa nói với chị là một em bé mới chào đời, nhưng rồi một mai kia, Người sẽ làm vua dân Do Thái, làm vua của muôn dân, trong đó có tôi và có chị. Người sẽ ban cho chị thứ Bánh Hằng Sống để chị sẽ không bao giờ còn phải lo đói nữa ! Kìa chị nhìn xem, đó là ánh sao sẽ dẫn chị đến gặp Đấng ấy, chắc chắn Người sẽ thết đãi chị cũng như mọi kẻ cùng khổ trên thế gian này một bữa đại tiệc. Nào, chị đã bớt đói chưa ? Hãy nghe tôi mà lên đường tìm gặp Người đi. ( Chị hành khất vội chỗi dậy ra đi... )
Đạo sĩ 4:    Lạy Đấng Cứu Tinh con hằng trông đợi, giờ đây con chẳng còn gì để ăn nữa, con cũng sẽ rơi vào cảnh đói khát cùng quẫn dọc đường. Nhưng, như con đã nói với chị hành khất, con tin Ngài cũng đang chờ gặp con để ban cho con Bánh-Hằng-Sống. Thôi mình tiếp tục đi thôi, trễ lắm rồi ! ( Đạo sĩ dõi nhìn ra xa, nhạc trổi lên nhè nhẹ một lúc rồi nhỏ dần. Vị đạo sĩ lại chợt thấy có ai bên đầu cây cầu nên tiến tới hỏi thăm... Đó là một người cùi đang ngồi gục đầu tuyệt vọng... )

CẢNH BỐN: GẶP NGƯỜI PHONG CÙI
Đạo sĩ 4:    Này anh ơi, tại sao giờ này mà anh lại còn ngồi đây một mình thế này ? ( Im lặng... Đạo sĩ tỏ vẻ thắc mắc, tới gần đưa tay lay nhẹ vai người lạ ) Này, anh có nghe tôi hỏi gì không ? Sao anh lại ngồi đây ?
Người cùi:  Ông là ai mà hỏi tôi ? Tôi sống, tôi chết, mặc xác tôi, liên quan gì đến ông mà ông hỏi ! Tôi đợi nước thủy triều lên rồi nhảy xuống cầu tự tử có được không ?
Đạo sĩ 4:    Tại sao anh lại chán đời và có ý muốn kết thúc đời mình một cách oan uổng như thế nhỉ ?
Người cùi:  Oan uổng cái nỗi gì ! Còn sống nữa làm gì nữa khi thân xác tôi cùi hủi như thế này ? Ai cũng ruồng bỏ tôi, kể cả vợ con tôi. Cái xã hội lạnh lùng này không còn chấp nhận tôi nữa, họ cho rằng trời đất đã nguyền rủa tôi, đã trừng phạt tôi. Họ đối xử với tôi còn hơn là với một con chó ghẻ !
Đạo sĩ 4:    Rồi anh tính dùng cái chết để chấm dứt mọi thứ đau khổ trên đời này phải không ? Nhưng theo tôi, anh còn có nhiều lý do để sống hơn là chết kiểu đó, anh có biết không ? ( Đạo sĩ lại gần lay mạnh vai người cùi ) Anh phải sống !
Người cùi:  ( Cười khảy... ) Anh phải sống ! Bộ ông định đánh lừa tôi đấy hả ? Hừ ! Cái cuộc đời này là một bóng đêm tăm tối, chẳng còn chút hy vọng gì dành cho một kẻ khốn nạn như tôi...
Đạo sĩ 4:    Đây ! Nếu anh cần ánh sáng, thì tôi trao cho anh ngọn đèn để đi đường của tôi. Anh thấy đó, chỉ với một chút ánh sáng nhỏ nhoi được thắp lên như thế này thôi, anh đã thấy bớt lẻ loi và u ám rồi. Anh thử nghe tôi một lần xem nào.
Người cùi:  Hừ ! Một ngọn nến leo lét như thế này đâu đã là niềm hy vọng đủ cho tôi tìm lại được cuộc sống khỏe mạnh và lành lặn như ngày xưa ?
Đạo sĩ 4:    Đúng, tôi không thể làm gì cho anh hơn, nhưng tôi lại có thể chỉ cho anh tìm gặp một Đấng Toàn Năng, không những Người có thể chữa lành được bệnh tật thể xác của anh mà còn tha thứ hết mọi lỗi lầm của anh bấy lâu nay, kể cả cái ý tưởng định giết đi chính mạng sống quý giá của anh. Kìa, anh hãy nhìn lên bầu trời, có một ngôi sao sáng đàng kia, đó là ngôi sao báo hiệu Đấng đó đã đến trong cuộc đời này rồi đó. Anh hãy cố gắng nghe tôi, cầm lấy ngọn nến sáng này mà lên đường tìm gặp Người, một Hài Nhi mới giáng sinh, Người sẽ giải thoát cho anh, cho chúng ta khỏi nỗi ám ảnh của sự chết. ( Người cùi ngước nhìn đăm đăm về phía ánh sao như thể bị thu hút, tay cầm nến lần bước đi… )
                   Lạy Đấng Cứu Tinh là niềm hy vọng của mọi người trên trần gian này, lại thêm một con người đáng thương đã nghe lời con mà hướng về Ngài. Con mong sẽ gặp được Người cùng với những con người tưởng như đã tuyệt vọng này, để cuối cùng, con và họ cũng sẽ nhận được ơn giải thoát nơi Người. ( Nhạc trổi lên nhè nhẹ... Vị đạo sĩ đứng lên, tiếp tục đi mấy bước thì gặp ngay một cô gái quần áo không đứng đắn và phấn son lòe loẹt đang tiến tới sát bên mình, mở lời với giọng thật lả lơi mời chào... )
CẢNH NĂM: GẶP CÔ GÁI ĐIẾM
Cô gái:       Anh Hai ơi, anh đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này ?
Đạo sĩ 4:    ( Đạo sĩ lui lại một bước, hơi ngượng nhưng bình tĩnh ) À, tôi đã lỡ khởi hành khá trễ và tôi còn cả một lộ trình rất dài phải đi.
Cô gái:       ( Giọng nói lả lơi ) Thế... em đi chung với anh Hai một đoạn đường có được không nào ?
Đạo sĩ 4:    Vâng, có thêm một người làm bạn đồng hành, chắc cũng vui hơn. Xin mời cô cứ tự nhiên.
Cô gái:       Mà... lát nữa, chừng nào tới quán trọ dọc đường, anh Hai cũng dừng lại qua đêm với em nhé ?
Đạo sĩ 4:    ( Đạo sĩ chợt hiểu ý cô gái điếm, hơi ấp úng để minh oan ) Ơ... ơ... tôi không hề có ý định như thế, cô... cô hiểu lầm tôi rồi !
Cô gái:       ( Cô gái điếm lùi xa ra một bước, nhìn nhà đạo sĩ từ đầu tới chân rồi cười rũ rượi, vẻ mỉa mai khinh bỉ ) Kính thưa quý ông đáng kính, tôi xin lỗi nhé, tôi đã lầm… Chà ! Một tu sĩ đạo mạo như ông vậy mà tôi lại dám quyến rũ sao chứ ? Thôi, tôi xin ông cút xéo đi chỗ khác cho chị em chúng tôi làm ăn kiếm sống ! Tôi nói thật với ông, tôi khinh bỉ tất cả cái bọn đạo đức giả như ông…
Đạo sĩ 4:    Còn tôi, ngược lại, tôi không hề có ý khinh bỉ cô một chút nào cả, cô vẫn là một con người có phẩm giá !
Cô gái:       Phẩm giá ? ( Cười sặc sụa… ) Phải, trước đây khi tôi còn có chút nhan sắc thì tôi cũng còn hấp dẫn lôi cuốn được quý ông đáng kính như ông, còn bây giờ thì tôi chỉ còn là một thứ đồ chơi rẻ tiền không hơn không kém. Phẩm giá ? Hừ ! Phẩm giá cái chỗ quỷ quái nào bây giờ ? Tôi thật là không còn tin nổi miệng lưỡi bọn đàn ông các ông một chút nào nữa !
Đạo sĩ 4:    Vâng, phần nào đúng là như vậy. Nhưng... dù cho chị không còn tin vào bất cứ người đàn ông nào trên thế gian, kể cả tôi đi nữa, thì... vẫn còn đó một em bé trai vô tội trong trắng. Em bé ấy rồi sẽ là một người đàn ông như mọi người đàn ông, nhưng người đàn ông này sẽ trổi vượt trên tất cả, vì Người sẽ là một Vị Vua Nhân Ái, Người sẽ đón nhận chị như đón nhận một con người xứng đáng với phẩm giá cao quý, Người sẽ mang lại cho chị một cuộc sống mới, Người sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm sa ngã đã qua của chị.
Cô gái:       ( Bỡ ngỡ lạ lùng, nhưng vẫn còn bán tín bán nghi... ) Thật vậy sao ? Nhưng tôi biết tìm cậu ấy, cái người đàn ông tuyệt vời ấy ở đâu bây giờ ?
Đạo sĩ 4:    Chị hãy cứ theo dấu ánh sao kỳ diệu trên trời đàng kia, rồi chị sẽ tìm gặp được một hài nhi mới sinh. Tôi tin chị sẽ được tất cả những gì chị mong ước.
Cô gái:       Nhưng chẳng lẽ tôi lại mang cái tấm thân đã ô uế như thế này làm của lễ để triều bái một Đấng Thánh như Người ?
Đạo sĩ 4:    Chỉ cần chị thật lòng sám hối và tin vào Người. Đây, tôi tặng chị chiếc bình đựng đầy dầu thơm rất quý này, để chị kính dâng Người. Thôi, chị hãy lên đường đi kẻo trễ. Chúc chị gặp được Người. ( Cô gái điếm cầm lấy chiếc bình, đi về hướng có ánh sao... Đạo sĩ nói một mình ) Ừ, đã trễ lắm rồi, chắc ba anh bạn của mình đã đến nơi rồi không chừng, còn mình thì lại cứ mãi bận bịu, dừng lại giúp đỡ người này người kia. Biết sao hơn ? Mình đâu có thể làm khác được, đâu có thể nhắm mắt làm ngơ trước những thảm kịch cuộc đời như thế.
                   ( Nhìn lên trời tìm ánh sao, giật mình... ) Ơ kìa, ánh sao đã biến mất từ lâu rồi sao ? Thôi ta cứ việc theo hướng đông mà tiến, hy vọng sẽ có người chỉ giúp chỗ Chúa sinh ra cho mình ( Nhạc trổi lên. Vị đạo sĩ bước đi tiếp... Một người đi ngang qua, tay cầm cuốn sổ lớn, Đạo sĩ chặn lại hỏi thăm... )
CẢNH SÁU: GẶP NHÂN VIÊN HỘ TỊCH
Đạo sĩ 4:    Ông ơi, làm ơn cho tôi hỏi thăm một chút.
Nhân viên:   Ông cần gì ? Hình như ông là người ở xa mới tới thì phải ?
Đạo sĩ 4:    Dạ, xin ông chỉ giúp tôi đường đến nhà một em bé mới sinh ra trong vùng này.
Nhân viên:   Chà ! Ông hỏi nhằm đúng người đúng chỗ rồi đó ! Chẳng giấu gì ông, tôi là cán bộ thống kê dân số. Tất cả những kẻ chết đi hoặc mới được sinh ra đều được tôi ghi chép đầy đủ và chính xác trong cuốn sổ này. Chẳng hay đứa bé mà ông hỏi, tên là gì, con cái nhà ai, sinh quán tỉnh huyện thôn làng xã ấp nào ?
Đạo sĩ 4:    Rất tiếc là tôi lại chẳng biết rõ lý lịch em bé thế nào. Tôi chỉ biết là em bé mới sinh ra, lớn lên sẽ trở thành Vua dân Do Thái và còn là Đấng Cứu Thế nữa.
Nhân viên:   Cái ông này nói chuyện tếu sao chứ… Em bé đó sẽ trở thành Vua dân Do Thái hả ? Nếu vậy, chắc phải là con trai vua Hêrôđê Antipa hiện nay của nước Paléstin rồi đó ? Vô lý, mà không thể nào có chuyện đó được, nếu có thì tôi phải biết chứ ! Ông lầm rồi !
Đạo sĩ 4:    Không, tôi xin cam đoan, đó là Vua dân Do Thái mà ! Hơn nữa, đó còn phải là Vua của toàn nhân loại ! Ông coi kỹ lại sổ sách giúp tôi với.
Nhân viên:   Ừ, thì coi lại sổ cho chắc ăn… Thật, chả có em bé nào như ông vừa nói mà lại sinh ra ở đây, trong những ngày này. Ái chà, hay là ông muốn nói tới một tên tội phạm mới bị kết án tử hình, ban nãy, nó phải vác thập giá ngang qua đây, đi về hướng ngọn đồi gọi là đồi Gôngôtha ở đằng kia kìa ! Tôi áng chừng chính là cái tên đó đó, bởi tôi thấy người ta có đồn rằng: hắn ta dám tự xưng mình tên là “Giêsu, Vua dân Do Thái”.
Đạo sĩ 4:    Thôi đúng rồi ! Cám ơn ông, chắc đúng là người đó rồi ! ( Vội quay đi, rảo bước, miệng lẩm bẩm có vẻ còn bán tín bán nghi ) Giêsu, Vua dân Do Thái... Giêsu đó sao ? Một hài nhi mới sinh ra cơ mà ? Sao lại là một người đàn ông, lại còn là một người bị quân lính bắt đưa đi đóng đinh như một tử tội nữa chứ ? Giêsu, Vua dân Do Thái, có thật đúng là Ngài đó chăng ?
Nhân viên:   ( Ông cán bộ về dân số lắc đầu ngao ngán... ) Trời đất ơi ! Đúng là một tên khùng ! Sao dạo này có lắm tên khùng khùng quá vậy nhỉ ? Một tên thợ mộc dám tự nhận mình là Vua dân Do Thái, rồi bây giờ lại còn thêm một anh coi bộ cũng trí thức, lại khăng khăng bảo tên thợ mộc đó là Đấng Cứu Thế nữa cơ chứ ? Thật, hết chỗ nói ! Đúng là thời buổi đảo điên có khác ! ( Anh ta nhún vai bĩu môi bỏ đi. Vị đạo sĩ tiến tới phía có bóng của Đức Giêsu dang tay trên thập giá in trên tấm màn căng ).
 CẢNH CUỐI: GẶP ĐỨC GIÊSU
Đạo sĩ 4:    Thưa Ngài, có thật Ngài chính là ông Giêsu, Vua dân Do Thái không ? ( Đạo sĩ tiến lại gần tấm màn có hình rọi, nhìn kỹ... ) Nhưng không thể nào được, vì ông là một người trung niên, còn tôi thì lại đang cần tìm một em bé sơ sinh, Người đó mới thực sự là Vua dân Do Thái. Chính ngôi sao lạ trời Đông đã dẫn tôi đến nơi đây cơ mà...
Đức Giêsu:  Này người bạn đáng yêu, anh quên rằng đã hơn 30 năm trôi qua rồi sao ?
Đạo sĩ 4:    Trời ơi ! ( đạo sĩ quay lại phía khán giả, tỏ vẻ bàng hoàng ngẩn ngơ... ) Đã hơn 30 năm tôi đi tìm Người rồi sao ? Vậy mà tôi cứ ngỡ chỉ mới hôm qua ! Vậy Hài nhi năm xưa, giờ đây chính là Ngài ư ? ( Đạo sĩ quay lại phía hình bóng Chúa, quỳ xụp xuống cầu nguyện ) Lạy Ngài, con đã đến quá trễ, xin tha thứ cho con !
Đức Giêsu:  Anh không có lỗi gì cả ! Hôm nay anh đã được gặp chính tôi, nhưng tôi thì đã từng... gặp anh rất nhiều lần rồi !
Đạo sĩ 4:    Thưa Ngài, thật vậy sao ? Ngài mà lại từng gặp con ở đâu đó rồi sao ?
Đức Giêsu:  Tôi đói, anh đã cho tôi ăn. Tôi khát, anh đã cho tôi uống. Tôi là khách lạ, anh đã tiếp rước tôi vào nhà. Tôi mình trần, anh đã cho tôi áo mặc. Tôi ngồi tù, anh đã thăm nuôi tôi...
Đạo sĩ 4:    Nhưng thưa Ngài, thiệt ra thì con cũng có đôi lần làm những việc nho nhỏ đó cho người này người nọ mà con gặp trong Họ Dạo hoặc con tình cờ gặp dọc đường, thế nhưng... thực sự con đã bao giờ gặp Ngài và làm cho Ngài như thế đâu ?
Đức Giêsu:  Mỗi lần anh làm như thế cho một trong những người anh em đồng loại là anh đã làm cho chính tôi đó !
                   Anh đã chỉ đường cho một người mù đến gặp tôi, người ấy đã được tôi chữa cho sáng mắt. Và để tỏ lòng biết ơn, người ấy đã tặng tôi cây gậy làm kỷ niệm, trên đó tôi thấy có khắc tên anh...
                   Rồi một người hành khất tìm đến với tôi, trao cho tôi một mẩu bánh mì mà anh đã chia sẻ cho chị ấy, chính mẩu bánh nhỏ bé này tôi đã dùng trong bữa Tiệc Ly để hóa nên chính Thịt Máu của tôi đem Sự Sống vĩnh cửu cho muôn người...
                   Rồi một người phong cùi đã đến với tôi với ngọn nến sáng trong tay, và khi anh ta lành mạnh rồi, cũng chỉ có một mình anh là quay trở lại tạ ơn tôi, còn chín người bạn đồng cảnh ngộ với anh ta thì không. Anh ta đã thuật lại đầu đuôi cuộc gặp gỡ với anh trước đó...
                   Lại còn một chị phụ nữ đã mạnh dạn chạy vào giữa bàn tiệc của một người Pharisêu đang thết đãi tôi để quỳ xuống, khóc lóc chân thành, lại còn đổ một bình dầu thơm rồi lấy tóc mà lau chân tôi...
                   Tất cả những con người đáng thương ấy đều đã gặp anh và được anh giúp đỡ, được anh chỉ dẫn cho biết đường mà tìm đến gặp tôi để được đổi đời...
Đạo sĩ 4:    Nhưng lạy Ngài, Ngài tốt lành và đầy quyền năng như thế, cớ sao Ngài lại bị đóng đinh như một phạm nhân nhục nhã như thế này ?
Đức Giêsu:  Tôi đã đến nhà của mình, nhưng người nhà lại chẳng muốn đón nhận tôi.
Đạo sĩ 4:    Vậy là người ta đã nỡ vu cáo và giết chết Ngài chỉ vì Ngài đã quá đỗi yêu thương họ, vì Ngài đã muốn đem lại cho họ Sự Sống vĩnh cửu ư ? Vậy, bây giờ con còn có thể làm được gì cho Ngài đây ?
Đức Giêsu:  Anh hãy quay về sống cuộc đời bình thường của mình. Tôi chỉ nhờ anh một việc, anh hãy thuật lại Tin Mừng trọng đại này cho mọi người anh gặp: đó là Đấng Cứu Thế đã giáng sinh, đã sống đời con người như mọi người, đã yêu thương hết mọi người chẳng trừ ai, Người đã chết để làm chứng về Tình Yêu, về mối tình bất diệt muôn thuở ấy, và rồi chắc chắn Người đã Phục Sinh. Nước Của Người sẽ rộng mở và các dân tộc trên toàn thế giới này sẽ biết Người và theo Người... ( Nhạc trổi lên vui tươi, hùng mạnh, vị Đạo sĩ cúi lạy Đức Giêsu rồi bước tới trước khán giả, nói dõng dạc... )
PHẦN KẾT:
Kính thưa quý vị,
 Vâng, chính tôi và những người anh em tật nguyền, bất hạnh và tội lỗi, chúng tôi đã được gặp gỡ Đức Giêsu như thế đó.
Chúng tôi tin chắc rằng: chính quý ông bà anh chị em, chính các bạn trẻ cũng đã hơn một lần gặp gỡ Đức Giêsu Cứu Chúa ngay trong cuộc sống, bởi vì, chính quý vị cũng đã đến quây quần nơi đây, trong ngôi Nhà Thờ thân yêu này ngày hôm nay, như là một dấu chỉ sống động của Tình Yêu Hiệp Nhất.
Vậy, xin quý vị hãy cùng ngẩng cao đầu để đón lấy Ánh Sáng của Chúa Kitô Giêsu, Ánh sáng ngôi sao lạ ngày Chúa giáng trần, Ánh Sáng vinh hiển ngày Chúa phục sinh và cũng sẽ là Ánh Sáng cánh chung, ngày Chúa sẽ trở lại đưa chúng ta vào Nước của Người...
( Đèn cung thánh bật sáng, người đóng vai đạo sĩ tiến ra thắp sáng ngọn nến Phục Sinh trên giá, mời cộng đoàn đứng lên hát chung bài Gặp Gỡ Đức Kitô của cha Tiến Lộc, hoặc có thể chọn hát một bài thánh ca nào khác thích hợp với cộng đoàn, miễn là có được bầu khí ấm cúng đỉnh cao của phần kết thúc. Xin lưu ý: Nên dặn cộng đoàn tránh không vỗ tay khi buổi diễn chấm dứt ).
Lm. LÊ QUANG UY phóng tác
dựa theo một truyện kể dân gian Tiểu Á