Khi đặt thanh gươm hiệp sĩ của mình dưới bàn thờ "Đức Bà chuộc kẻ
làm tôi", Thánh An Phong đã quyết định con đường dấn thân của mình theo
một khúc quanh mới, thuộc về Chúa hoàn toàn để thuộc về người nghèo, người bị
bỏ rơi hơn cả.
Từ giã
pháp đình, An Phong cũng từ giã giấc mơ đấu tranh giành lấy công bằng cho người
nghèo bằng con đường luật pháp. Bỏ thanh gươm, An Phong từ chối can thiệp vào
xã hội bằng quyền lực. Nhận lấy chiếc áo Giáo Sĩ, An Phong chọn con đường Tin
Mừng.
Chẳng phải
khi trở thành Linh Mục hoặc khi thiết lập DCCT vào năm 1732 thì An Phong mới có
cảm thức về người nghèo, về sự áp bức và về sự công bằng, nhưng ngay khi còn
đang đeo đuổi con đường luật học, An Phong đã đưa ra những quyết tâm thuộc về
người nghèo, thuộc về công lý và công bằng. Quyết tâm không cãi trắng ra đen,
chọn lựa người nghèo mà bênh vực, đó là những quyết tâm của luật sư An Phong
nơi pháp đình của vương quốc Napoli.
“Hỡi thế
gian, ta đã biết mi”, trên đường rời bỏ pháp đình, An Phong kinh nghiệm được sự
giới hạn của con người. Luật pháp có công minh cách mấy cũng không đủ sức thắng
sự dữ. Cái mỉa mai là luật pháp được biên soạn và ban hành bởi những kẻ cầm
quyền thì làm sao lại có thể đứng về phía người nghèo, người bị áp bức được ?
An Phong chọn Tin Mừng là “bộ luật” được biên soạn và ban hành bởi người nghèo
cùng cực. An Phong nhận ra Thiên Chúa hóa thân nơi người nghèo, nên “bộ luật”
này là bộ luật của người nghèo, người đau khổ, người hèn mọn. “Điều gì các
ngươi làm cho người bé mọn nhất đó là làm cho chính Ta” ( Mt 25 ).
Chọn người nghèo, người bị bỏ rơi hơn cả, An Phong dấn thân thuộc trọn
vẹn về người nghèo, đồng thân đồng phận với người nghèo, hòa mình sống kiếp
nghèo. Bỏ giới thượng lưu, An Phong bỏ phong cách quý tộc, chọn lấy nếp sống
giản dị, lối cư xử đơn sơ, mộc mạc. Cấm anh em mình ăn nói hoa mỹ, cấm anh em mình đem kiến thức
lòe bịp thiên hạ, An Phong chia sẻ với anh em cách ăn nói bình dị, chữ nghĩa
bình dị, “hãy nói sao cho người bình dân hiểu” ( Ảnh chụp Đền kính Thánh An
Phong tại đường Merulana ở Roma, ngay bên cạnh là Nhà Dòng Mẹ ).
Bỏ pháp đình, An Phong không hề bỏ kiến thức luật học, nhưng chọn Tin
Mừng, An Phong phả hồn Tin Mừng vào luật học, viết ra bộ Thần Học Luân Lý. An
Phong sử dụng kiến thúc luật học của mình để đứng về phía người nghèo, người bị
áp bức. Thời ấy, luật đạo luật đời gần như một, lắm mối liên kết chằng chịt đạo
đời rối ren mật thiết. Không chấp nhận quan niệm mục vụ khắt khe cầm buộc, An
Phong lên tiếng nói cho người nghèo, người bị bỏ rơi, những hối nhân đáng
thương hại, tiếng nói mạnh mẽ không chỉ ngoài xã hội nhưng còn ngay giữa lòng
Nhà Thờ. An Phong trả lại trách nhiệm cho lương tâm, cho tình thương, cho sự
tha thứ.
An Phong
trăn trở và kiên trì cho đến trọn đời, kinh nghiệm nỗi cô đơn trên con đường
phục vụ người nghèo, người bị bỏ rơi, An Phong đã cam kết đi đến cùng cho dù
chỉ còn một mình. Nỗi cô đơn ấy đã đeo bám An Phong cho đến hết cuộc đời, và An
Phong cũng trung tín với lời cam kết cho đến hết hơi thở cuối cùng.
Có rất
nhiều luồng gió thổi đến làm rung chuyển thời cuộc, biến hóa nhân sinh, thay cũ
đổi mới. An Phong vẫn làm gió, nhưng khi chọn Tin Mừng, ngọn gió của An Phong
là gió lành, ngọn gió lành không phá hủy, không tiêu diệt, không tàn phá, nhưng
xây dựng, làm mát lòng người, làm phát sinh sự sống và làm cho sự sống thêm dồi
dào.
Con cái An
Phong có là ngọn gió lành không ?
Lm. VĨNH SANG, DCCT, Lễ Thánh An Phong 2014
1 comment:
Hay
Post a Comment