Sunday 22 May 2011

Lm Mai Văn Thịnh CSsR: CHÚA LÀ ĐƯỜNG CHO AI?


Thế giới của chúng ta đang sống thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức độ khiến chúng ta cũng bị quay theo, và dễ bị mất phương hướng nếu không biết dừng chân đế luợng định. Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi có dịp trở lại Hong Kong tôi đều nhận ra điều đó. Những ngôi nhà trọc trời được mọc lên như nấm. Những con đường ‘siêu tốc’ được xây dựng giúp cho việc di chuyển được mau chóng và dễ dàng hơn.

Như vậy, con đường là một phương tiện giao thông để chúng ta có thể đến được với nhau. Nếu không có con đường thì không ai đến được với ai, hoặc nếu con đường nào bị hư hỏng hay bị tắc nghẽn thì việc đến với nhau cũng gặp nhiều gian truân, trắc trở. Tuy nhiên con đường càng thênh thang thì cạm bẫy càng nhiều. Bạn không tin cứ nhấn hết chân ga trên những con đường siêu tốc, bạn sẽ thấy hiệu quả!

Dĩ nhiên khi nói đến con đường thì không phải chỉ là những con đường bằng đất, nhựa, xi măng hay bê tông cốt sắt. Cũng không phải chỉ là những con đường trên mặt đất, trên sông biển, trên vòm trời… Mà còn phải kể đến những con đường quan trọng hơn như: đường tình, đường thiêng liêng. Như anh chị em đã biết, trên con đường tình các bạn cũng cần vượt qua những trở ngại; các gian nan để đến với nhau; và chúng ta thường hay được nghe: "Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua". Trái lại, khi con đường tình đã bị cách trở là lúc đôi tình nhân cùng an ủi nhau qua khúc ca ‘tình chỉ đẹp khi còn dang dở’.

Đường đời có những chỗ quẹo, khúc quanh bất ngờ mà ít ai trong chúng ta lại mong nó xẩy đến. Đó có thể là những thất bại trong việc làm ăn. Con cái tự nhiên nổi chứng: đứa này hư, đứa kia nghiện, đứa khác bỏ học. Đối diện với sự phản bội hay lừa dối của người thân. Hay người thân bị mang chứng bịnh hiểm nghèo, v.v.. Những trắc trở, khó khăn này dù xẩy ra trong thời gian ngắn hay dài, nhưng tầm phá hoại của nó rất lớn. Nó làm ta mất niềm tin và trong tình huống đó, chúng ta có thể đi tìm những phương thế nhanh và gọn để giải quyết: như tìm quên trong men rượu, dùng thuốc- drug hay cờ bạc; tệ hại hơn là dùng thú vui của thân xác để giải sầu và chạy trốn những khó khăn. Nhưng cuối cùng tất cả những phương thức tắt đó đều dẫn họ đến ngõ cụt và để lại những hậu quả có sức tàn phá thật đậm sâu và lâu dài trên cuộc sống của chúng ta.

Dĩ nhiên, đối diện và tìm những phương thể để san cho bằng những chỗ gồ ghề đó không là việêc dễ. Chúng ta thường được nghe nói “phúc bất trùng lai họa vô đơn chí’; hết chuớng ngại này lại đến trắc trở khác. Nếu chỉ biết ngồi đó mà than thân trách phận thì cũng chẳng giải quyết được điều gì?!?

Vì thế, sứ điệp của Tin Mừng mà Giáo Hội gửi đến cho chúng ta vào ngày chủ nhật hôm nay cần được lắng nghe. Muốn nghe được tiếng Chúa, chúng ta cần có tâm hồn thanh tịnh như lời Chúa: “Lòng các con đừng xao xuyến”. Một cuộc sống với đầy lo toan thì làm gì còn chỗ cho Chúa. Dựa theo kinh nghiệm của các bậc chuyên môn về đời sống thiêng liêng thì cho dù chúng ta có thể gặp Chúa ở khắp nơi: trong nhà tạm, nơi những người thân… Nhưng nếu tâm hồn mà bất an thì dù tại các nơi đó chúng ta cũng chỉ thấy chính mình. Vì thế cần vào ‘sa mạc’. Tại đó chúng ta sẽ được hạnh phúc nhìn thấy Thiên Chúa, không bằng con mắt xác thịt, nhưng bằng vào chính niềm tin. Trong thanh tịnh của sa mạc, chúng ta trút bỏ các mặt nạ của mình, trút bỏ kiêu ngạo, quên đi những xao xuyến và lo toan để lắng nghe Chúa. Nếu chúng ta còn đeo những mặt nạ nói trên thì không thể có cơ hội nhìn thấy Ngài. Vì thế, mời anh chị em chúng ta cùng vào sa mạc để tâm hồn thanh tịnh và lắng nghe tiếng Chúa hôm nay.

Chúng ta đươc mời gọi cùng đi con đường của Chúa. Đó là bài học Chúa dậy. Ngài là đường là sự thật và là sự sống. Ngài là con đường duy nhất dẫn chúng ta đi về nhà Cha. Ai muốn đến với Cha phải đi qua Ngài. Trước thách đố quyết liệt của Tin Mừng như thế, Philiphê cũng không hơn gì Tôma, dù đã ở với Đức Giêsu nhưng các ông vẫn chưa nhìn thấy Chúa là con đường sư sống dẫn ta vào sự sống viên mãn của Thiên Chúa. Ai thấy Chúa Giêsu là thấy Chúa Cha. (Gioan 14: 5-14)

Qua những lời đối thọai giữa Chúa Giêsu và các tông đồ, chúng ta nhận biết rằng chỉ có một con đường duy nhất dẫn đưa con người đến sự sống sung mãn nơi Chúa Cha là đi con đường của Chúa.

Đó chính là:

  • Con đường từ bỏ, con đường thập giá như lời thánh Phaolô: “Đức Giê-su Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa…. Nhưng đã hòan tòan trút bỏ vinh quang… trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Ngài lại còn hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên thập giá….” (Phi-lip-phê 2:6-11)

  • Con đường yêu thương: Ngài đã yêu thương ngay khi chúng ta đang là tội nhân; giờ đây nhờ Ngài chúng ta được trở nên công chính. Tình yêu của Ngài không bút mực hay ngôn từ nào có thể diễn tả hết. Ngài yêu thương chúng ta và yêu thuơng đến cùng, hạ mình xuống rửa chân như dấu chỉ phục vụ hết mình. Trong Tình yêu của Chúa Giêsu thì không có biên cương, không còn nô lệ hay tự do… không còn kẻ giàu người nghèo, kẻ sang người hèn; tất cả đều nên một trong lòng mến của Ngài. Tất cả mọi luật lệ trên trần gian, ngay cả những khỏan luật của Giào Hội cũng không ngăn cản được tình yêu của Ngài: như việc Ngài chữa lành các bịnh nhân trong ngày hưu lễ. Lề luật chỉ là phương tiện để phục vụ con người. Con nguời không thể vịn vào lề luật để bóp nghẹt tình yêu hay ngăn chận người ta đến với tình yêu.

  • Con đường mở lòng ra đón nhận nguời khác. Tất cả những ai đến với Ngài đều không bị khuớc từ. Ngài đã thu phục muôn dân muôn nuớc qui phục về một mối.
  • Con đường tha thứ không phải chỉ tha 7 lần nhưng là đến 70 lần 7; có nghĩa là tha liên tục và tha đến cùng như trên thập giá Chúa đã tha cho cả những kẻ làm hại mình; Lậy cha xin tha cho chúng…

Vì thế, theo tinh thần của bài Tin mừng hôm nay, chúng ta được mời gọi cùng đi con đuờng của Chúa. Và như anh chị em đã biết, chúng ta không thể cùng đồng hành với Chúa mà quên đi tha nhân. Chúng ta không thể đến với Thiên Chúa bằng một con đường khác với con đường đến với tha nhân. Ngược lại, không thể đến với tha nhân bằng con đường khác với con đường đến với Thiên Chúa. Chủ trương chỉ yêu tha nhân không cần đếm xỉa gì đến Thiên Chúa, hay ngược lại, chỉ yêu Thiên Chúa mà không đếm xỉa gì đến tha nhân đều là những tình yêu giả tạo, không thực tế. Do đó, muốn đến và gặp gỡ với Thiên Chúa không gì tốt đẹp và chắc chắn bằng đến hay gặp gỡ Ngài nơi tha nhân. Và muốn đến và gặp gỡ tha nhân không gì bảo đảm và tạo hạnh phúc cho họ bằng đến và gặp gỡ họ trong Thiên Chúa. Vì khi Ta đói, Ta khát… các con đã cho Ta ăn…

Đường của Chúa là thế. Không phải là một mớ tín điều, cũng không dựa vào những khoản luật này, lệ kia để trói buộc nhau. Đường của Chúa là một lối sống: tự do để yêu thương. Nào chúng ta cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường của Chúa. Nơi đó, chúng ta sẽ thấy sự thật và sự sống. Và chỉ có ai sống trong sự thật mới cảm nhận được sự giải thoát (Gioan 8: 32) và sống yên hàn trong sự sống thật mà Chúa đã hứa ban. Như lời Đức Gioan Phaolô II đã trả lời một phóng viên là câu tin mừng mà Ngài thích nhất là câu “Sự thật sẽ giải thoát anh em”. Và sự thật về Chúa thì có liên hệ mật thiết với sự thật về con người. Đó chính là chúng ta được Chúa yêu thương hơn mức độ mình nghĩ rất nhiều, rất nhiều và nhiều vô tận. Amen

Dòng Oblate, Hong Kong

22/05/2011

Tb. Như anh chị em đã biết về khả năng hát hỏng của tôi. Câu xướng của kinh vinh danh còn hát không xong. Lúc hát cung này. Ngày mai cung khác. Nói chung là khi hát thì tôi lộn xộn lắm. Nhưng khi dọn bài suy niệm này, miệng cứ lẩm bẩm hát ‘Chúa là con đường’.

Vì thế, gửi đến anh chi em bài hát đó để hát thay nhé. Cảm ơn.

No comments: