BIỂN CHẾT
Tôi vừa đi
dự một tang lễ của một người chết vì bệnh ung thư. Ông đã vượt qua ngưỡng của
hai chữ hưởng thọ, nhưng ở thời hiện đại này ra đi với độ tuổi ấy vẫn được kể
là sớm. Ông đang sinh hoạt rất bình thường, ngày ngày vẫn dành nhiều thời gian cho
việc phục vụ ở Nhà Thờ, bỗng một ngày thấy đau ở vùng bụng, rồi có những triệu
chứng khó tiêu, sau khi gặp bác sĩ với các xét nghiệm y khoa, bản án ung thư
rơi vào cuộc đời của ông, nhanh chóng, chỉ trong vòng ba tháng, ông gánh chịu
những ngày quằn quại trên giường bệnh, với những cơn đau không thể diễn tả, sức
khỏe suy nhược dần rồi ra đi. Mọi người thân yêu thúc thủ nhìn ông đi trong đau
đớn, không ai có thể cứu được ông, không ai có thể chia sẻ được với ông.
http://vietnamnet.vn/vn/suc-khoe/299085/moi-ngay-viet-nam-co-205-nguoi-chet-vi-ung-thu.html. Đọan tin
này cho biết mỗi ngày trên toàn cõi Viêt Nam có 205 người chết vì ung thư.
http://suckhoe.vnexpress.net/tin-tuc/cac-benh/ung-thu-se-tang-manh-o-viet-nam-trong-5-nam-toi-3324990.html. Đoạn tin
này cảnh báo sẽ bùng nổ ung thư ở Việt Nam trong vòng 5 năm tới.
Nhưng bây
giờ, khi chúng ta biết được biển của hơn 4 tỉnh miền Trung bị đầu độc, sinh vật
dưới biển chết sạch do các chất độc mà chính Formosa đã thừa nhận, một số các
hải sản chết không kiểm soát được đã phân tán đi khắp nơi mang theo độc tố lên
bàn ăn của từng nhà.
Tỉnh Hà Tĩnh rúng động vì lộ dần ra rác thải nguy hại chôn lấp khắp nơi,
xả nước đầu nguồn được biện minh là bảo vệ đập thủy điện kéo theo lũ cuốn các
chất độc lao nhanh về hạ nguồn dân cư, thấm sâu xuống các mạch nước ngầm, len
lỏi vào từng nhà qua nguồn nước sinh hoạt, qua nông sản nhận nước. Không chỉ Hà
Tĩnh, Phú Thọ cũng hoang mang vì chất thải được đưa lên tận Phú Thọ, Phú Thọ
được xem là đầu nguồn nước của Hà Nội. Rồi sẽ là tỉnh nào nữa, sẽ là đầu nguồn
của thành phố nào nữa ?
Hàng ngày
có bao nhiêu tấn thuốc độc theo rau xanh, theo thịt gia súc, theo trái cây,
theo các loại nước giải khát, theo không khí… luồn lách vào tận xương tủy, phổi
gan của người Việt Nam ? Hàng ngày có bao nhiêu chất nguy hại theo quần áo,
theo các vật dụng, các món đồ chơi trẻ em, theo các loại hàng tiêu dùng… có
xuất xứ từ Tàu Cộng ngấm vào da thịt người Việt Nam. Hai quả bom bùn đỏ treo lơ
lừng trên cao nguyên sẵn sàng đổ úp xuống, nuốt trọn cư dân vùng đồng bằng phía
nam Trung phần. Mọi dòng sông từ Bắc vào Nam tràn trề sức sống phù sa nay đang
lịm dần hấp hối.
Như thế sẽ
không là năm năm tới, mà ngay bây giờ; sẽ không là mỗi ngày 200 người chết vì
ung thư, mà con số sẽ gấp mấy lần lên; mỗi năm không chỉ là 60.000 người chết vì
ung thư mà sẽ là 600.000 hay 6.000.000 người ? Các bé sơ sinh ra đời với bao
nhiêu thương tật, những hình hài méo mó vẹo vọ xuất hiện khắp đường phố, bệnh
viện dày đặc người rên la, các lò thiêu phát triển mạnh và chạy hết công suất,
dân số Việt Nam sẽ là... ! Không còn là 90 triệu dân nữa đâu, chỉ vài năm nữa
thôi !
Trong lần
đến thămVũng Áng, Đức Cha Giuse Ngô Quang Kiệt, nguyên Tổng Giám Mục Hà Nội đã
nói: “Tôi thấy có ít nhất có bốn cái chết: cái chết của lương tâm, cái chết của
luân lý, cái chết của lý trí, cái chết của chính trị.
Lương tâm là ơn Chúa
ban cho người ta để người ta phân biệt được điều gì tốt điều gì xấu, khi làm
điều tốt thì lương tâm thanh thản, an ủi còn khi làm điều xấu lương tâm cắn
rứt. Thế thì khi lương tâm chết rồi nó không còn cắn rứt nữa. Cho nên khi làm
điều xấu mà nó không còn cắn rứt nữa thì lương tâm đó chết rồi.
Luân lý là những
chuẩn mực, quy luật để hành xử cho đúng đạo lý. Khi cư xử không còn theo đạo lý
nữa, không còn biết điều xấu nữa thì luân lý đó chết rồi, nó không bị chi phối
bởi những chuẩn mực đạo đức, không còn quy tắc đạo lý nữa.
Lý trí để giúp người
ta biết phân định những giá trị cao thấp khác nhau như Đức Thánh Cha nói rằng:
“Thời gian lớn hơn không gian, toàn phần lớn hơn một phần”. Bây giờ người ta
chọn một phần mà quên đi toàn phần thì cái đó là cái chết của lý trí không còn
phân định được và chọn các giá trị thấp mà bỏ các giá trị cao.
Chính trị chính là
nghệ thuật tổ chức sắp xếp để cho mọi người được hạnh phúc. Cho nên nó
đã chết trong lòng con người chính là nguyên nhân làm cho biển chết, cá
chết.” (
Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, Tin Mừng cho Người Nghèo phỏng vấn ngày
19.6.2016 ).
Xin
hỏi: trong các hoạt động vận hành bộ máy chính trị và kinh tế, tham gia vào
việc nhập khẩu, cánh tác nông sản, chăn nuôi gia súc, phân phối thực phẩm… có
bao nhiêu người Công Giáo nói riêng và có bao nhiêu người có tôn giáo nói chung
tham gia ? Lương tâm chết, luân lý chết, tôn giáo có trách nhiệm không ? Tổ
chức chính trị xã hội đầy con người đến chỗ lương tâm chết, luân lý chết, vậy
vai trò huấn luyện lương tâm, hướng dẫn luân lý của tôn giáo đâu ? Chúng ta
thường nói đạo nào cũng tớt, đạo nào cũng dạy ăn ngay ở lành. Đã đến lúc tôn
giáo phải lên tiếng và giành lại quyền “dạy ăn ngay ở lành” của mình chưa ? Tại
sao lại mượn cớ là không làm chính trị để trốn trách nhiệm ?
Một
nhà trồng nông sản không dùng thuốc độc hại sẽ không sống nổi nhưng cả một Giáo
Xứ không dùng thuốc độc hại có được không ? Một Giáo Xứ không dùng thuốc độc
hại sẽ lỗ lã nặng nhưng cả một Giáo Phận không dùng thuốc độc hại có được không
? Một trang trại nuôi gia cầm không dùng thuốc tăng trọng sẽ bị thiệt hại nhưng
tất cả các trang trại của người có tôn giáo không dùng thuốc tăng trọng có được
không ? Một người cố gắng sống ăn ngay ở lành sẽ rất khó, nhưng cả hàng ngàn
người tham gia các cuộc rước, cả hàng ngàn người trẩy hội cắm nhang ở chùa đền
thật sự ăn ngay ở lành có được không ? Vai trò xã hội của tôn giáo là giữ lấy
cái tinh thần, cái ngay lành của con người.
Trong
Thư Chung gởi các tìn hữu Giáo Phận Vinh, Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp đã
hướng dẫn người Công Giáo thuộc Giáo Phận Vinh rất rõ ràng: Không tiêu thụ,
không phân tán, không sản xuất chế biến thực phẩm bẩn, dĩ nhiên ngài cũng lên
tiếng yêu cầu minh bạch và xử lý thảm họa môi trường. Đó là lời ngôn sứ, đó là
thi hành sứ mạng ngôn sứ.
Dân tộc Việt Nam giàu tinh thần tôn giáo đang chờ đợi
những tiếng nói như vậy. Mặc kệ thế gian công kích đánh phá, mặc kệ thế gian
hận thù “vu khống đủ điều xấu xa”, mình không thuộc về thế gian nên thế gian sẽ
không ưu ái mình, mình thuộc về Thiên Chúa. Không thể im lặng kéo nhau vào chỗ
chết !
Lm. VĨNH
SANG, DCCT, thứ năm 21.7.2016
No comments:
Post a Comment