Ánh Sáng
Phục Sinh, chính là ở nơi đây, chốn này
_________________________
Lm Joe Mai Văn Thịnh, CSsR
Về việc mừng
lễ Phục Sinh, anh chị em ở nhiều nơi có thói quen nhắc nhở nhau trong ngày mừng
lễ Phục sinh: Chúa đã sống lại thật rồi!
Còn bên
Tây Phương, chúng ta lại không thích và không muốn nói thêm về các giáo điều hoặc
giải thích thêm về ý nghĩa của mầu nhiệm mà chúng ta đang mừng.
Mấy hôm
nay, trong khi cùng với anh chị em cử hành những nghi thức của 3 ngày lễ, nhất
là sau các bài chia sẻ thú tội với anh chị em vào tối ngày hôm qua, chúng tôi thường
loay hoay cứ tự hỏi tại sao một người vô tội mà Philatô đã không dám kết án tử
hình, mà vẫn bị chết như một tử tội. Nói theo ngôn ngữ của các cháu nhỏ ở trời
Tây hôm nay, thì: ‘it’s not fair’, tức: “Chuyện ấy thật không công bằng chút
nào!”
Thật vậy
làm sao chúng ta lại có thể nói ‘it is fair’ khi còn biết bao nhiêu người vô tội
vẫn bị chết, bao nhiêu tín hữu vẫn bị những kẻ cuồng tín giết hại hàng loạt bên
Trung Đông?
Vẫn còn những
người đang chết dần chết mòn vì nghèo đói.
Vẫn còn những
người đang kéo lê cuộc sống vì những căn bệnh hiểm nghèo.
Vẫn còn những
trẻ thơ đang bị giam kín trong các trại tù giam hãm của sự cô đơn, bỏ rơi và
thiếu tình thương do các bậc sinh thành tạo ra.
Vẫn còn những
trái tim đang tan nát vì bị phản bội hay bị lợi dụng.
Vẫn còn những
con người không còn tương lai, hay tương lai đang bị chôn vùi bởi những nấm mồ
đen tối không lối thoát.
Có lẽ
chúng ta nên đi đến những bi thảm không tránh khỏi của đời mình:
Có bao giờ
anh chị em đã phải trải qua những kinh nghiệm của cuộc đời: như nếm cảnh cô
đơn, bị ruồng rẫy, phản tội, lợi dụng, bị phụ tình, là nạn nhân của ghen tuông,
bị nhạo báng, sỉ nhục, sống trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan,không? Tức: muốn
nói ra mà không biết giải thích làm sao. Bởi, sự im lặng, câm nín không lối
thoát vẫn cứ bao vây đời mình. Và lúc đó chúng ta thấy cuộc đời chỉ là đêm đen,
bóng tối luôn bao phủ và hầu như không có lối thoát.
Chính trong
cảnh ngộ đó, nhiều người đã tìm ra được giải pháp để lánh thoát; còn chúng ta, là
tín hữu Chúa Kitô, ta tìm vào nơi đâu?
Thưa anh
chị em,
Ai là những
người đã từng trải một vài kinh nghiệm nói ở trên, hãy cùng chúng tôi đi thêm một
bước nữa; bước, mà chúng ta cùng với toàn thể Hội Thánh đang cử hành đây, hôm
nay.
Đức Giê-su
đã sống lại ngay trong lúc ta bị bí lối. Quả thật, có cảm nhận được điều đó mới
biết Phục sinh là ánh sáng soi đường cho ta và mọi người. Có cảm-nghiệm như thế,
ta mới biết là sự sống vẫn rất cần vá quan trọng đến thế nào.
Sự thinh lặng
mà Hội Thánh mời gọi ta đi vào từ ngày Chúa chết cho đến nay, đã nhắc cho ta biết
về thân phân ‘bó tay’ của mình: không con đường nào để đi, không một lối nào để
thoát khỏi. Chúng ta đành bó tay, Đức Kito trơ trụi trên Thập giá tưởng chừng
như cũng đã bó tay…. Nhưng, chính lúc đó là lúc Thiên Chúa rat ay làm việc và
can thiệp vào tình trạng ‘bó tay’ của nhân loại và của riêng chúng ta.
Ánh sáng
Phục Sinh đã bùng lên trong đêm tối cuộc đời mình.
Ánh sáng
Phục Sinh đã đem đến cho cuộc đời mình một ý nghĩa mới, mục đích mới. và chỉ có
ai cảm nhận được sự can thiệp của Thiên Chúa như thế mới biết niềm vui là gì và
từ đó mới có thể đem niềm vui đến với người khác.
Chúa Phục
sinh không cất đi những bi thảm của cuộc đời chúng ta; nhưng chính Ngài đã ôm lấy
các bi thảm đó. Chúng ta không còn cô đơn, ngã gục nhưng Phục sinh đã giúp chúng
ta nhận ra rằng: Tiên-Chúa đang hiện diện và ôm tất cả mọi nghịch cảnh của cuộc
đời vào lòng Ngài và ban cho chúng ta sức mạnh để vực đỡ ta trỗi dậy.
Chúa Phục
Sinh đem đến cho chúng ta niềm hy vọng. Hy vọng và xác tín rằng ngay vào lúc
đen tối nhất của cuộc đời mình, Thiên Chúa không bỏ rơi con Ngài thì Người cũng
không bỏ rơi ta. Can đảm, mạnh dạn mà tiến bước là thái độ sống mà chúng ta từng
học được qua Phục sinh.
Phục Sinh
giúp chúng ta hiểu rằng sức mạnh oai phong cùa Thiên Chúa giúp chúng ta chấp nhận
thực tại đời sống như: bị hiểu lầm, bị đối xử thiếu công bằng; ngay cả lúc chúng
ta trao đi tình yêu của mình, nhưng bù lại bằng sự lạnh nhạt hay phản bội của đối
phương. Và nhất là không còn sức để đối diện với sự thật về đời mình, về người
khác nữa….
Đức Ki-tô
Phục sinh giúp ta trỗi dậy đễ chấp nhận với niềm tin rằng Ngài vẫn sống trong cảnh
ngộ của ta. Chúng ta đừng nghĩ là Ngài đả rời xa mình. Không, Ngài vẫn sống một
cách thật thầm lặng – như hạt lúa gieo vào lòng đất - mục nát – chờ ngày trổ
sinh hoa trái
Thưa anh
chị em,
Chúng ta
không thể tách cuộc khổ nạn của Chúa trong ngày thứ Sáu, sự thinh lặng hầu như
quá khó hiểu của ngày thứ Bẩy ra khỏi mầu nhiệm Phục Sinh mà chúng ta đang cử
hành. Tất cả phải được liên kết trong bàn tay tuyệt diệu của Thiên Chúa, Đấng đã
ban cho chúng ta sự sống và sự sống thật sung mãn đẻ chúng ta đi vào đời với
tâm-trạng tươi vui, hân hoan vì đã có Chúa Phục sinh ở với mình, cùng mình.
Đây không
phải là điều mà chúng ta dễ đạt được. Nhưng hoàn toàn do ân huệ của Thiên Chúa,
của Chúa Thánh Thần, chức sức-lực của riêng mình làm sao đạt được. Vậy xin Chúa sai Thần Khí Chúa
xua đuổi lối sống bi quan, yếm thế để chúng ta còn tin vào sự hiện diện của Thiên-Chúa,
Đấng đang sống trong cảnh ngộ của từng cá nhân, rồi sẽ bước đi trong yêu
thương.
Tất cả
đang đợi chờ ơn-huệ Phục Sinh. Thế giới đang bị ảnh hưởng bởi lối sống vô cảm vẫn
cần niềm hy vọng; những người đang trải qua những bi kịch của đời sống đang cần
đến ánh sáng của những trỗi dậy, Phục Sinh. Vậy chúng ta hãy mạnh dạn lên mà tiến
bước vì có Chúa Phục sinh đang ở cùng. Alleluia
Lm Joe Mai Văn Thịnh
Trung Tâm
Hoan Thiện, Melbourne
Vào những
ngày rất Phục Sinh
No comments:
Post a Comment