Hôm
nay gần cuối Mùa Chay Thánh, tôi lại có dịp chia sẻ với mọi người về một trải
nghiệm về việc Loan Báo Tin Mừng nơi những vùng cao, vùng sâu, vùng xa.
Chuyến
đi về Bắc lần này dẫn tôi lên đến tận miền Tây Bắc, nơi trong quá khứ tôi nhận
thức được qua những tác phẩm văn chương của nhóm Tự Lực Văn Đoàn, những lời
nhạc "tiền chiến" về một chiến trường thu hút những chàng trai hào
hùng ra đi giữ nước, “từ nơi chiền trường Tây Bắc đó…”, địa chỉ của những lần
thả hồn mơ màng về một vùng trời đầy thơ văn lãng mạn.
Sau
này khi bước vào con đường phục vụ Giáo Hội, tôi lại có dịp lên miền Tây Bắc,
và chuyến đi nào cũng để lại trong tôi niềm thao thức băn khoăn, một miền đồi
núi trùng điệp, những căn nhà sàn chỏng trơ nghèo nàn, những ruộng ngô bậc
thang làm chẳng đủ ăn, những người Kitô hữu ít ỏi tha thiết mong muốn có Linh
Mục, có Nhà Thờ, những phiên giải tội chớp nhoáng, những Thánh Lễ dâng phải có
người canh phòng từ xa để kịp báo động khi nhà cầm quyền địa phương có thể bất
ngờ ập đến làm khó dễ, …và những chuyến mục vụ vội vàng căng thẳng như vậy trôi
qua thật nhanh.
Hôm
nay tôi trở lại một góc nhỏ của miền Tây Bắc núi đồi trùng trùng điệp điệp,
mênh mông rừng rậm, dầy đặc mây trời, đường quanh co lượn khúc theo từng vách núi,
sông hiền hòa lững lờ trôi theo từng hẻm hóc thấp cao. Vuông đất nhỏ bên vệ
đường chông chênh bờ vực đã mọc lên một ngôi Thánh Đường nhỏ, ngôi Thánh Đường
lặng lẽ mềm mại như mây trời, vách gỗ tuềnh toàng nhiều khe hở, mái lá úp chụp
lên đầu như nấm rơm. Vị Giám Mục Giáo Phận đến thăm gọi đó là Nhà Thờ có máy
lạnh đa chiều, ấy là vì gió núi mang về những cơn gió mát lạnh, thổi tự do vào
bên trong Nhà Thờ theo nhiều ngõ ngách khác nhau.
Quỳ
trong ngôi Nhà Thờ kỳ lạ độc đáo này cho tôi một cảm giác lâng lâng khó tả, sự
im lặng lạ lùng của miền “đồng rừng” khác hẳn miền "đồng ruộng" dưới
xuôi, tiếng chim hót líu lo như đang hợp giọng bài ca tán tụng Chúa, bình an và
thanh thoát. Niềm an nhiên và hạnh ngộ chẳng thể tìm được nơi đô hội chen chúc
sa hoa.
Một trong các vấn đề
hiện nay về nghệ thuật ở thành phố Sàigòn đó là không gian kiến trúc, hầu hết
các tượng đài không mang đủ tính nghệ thuật, nếu có thì lại không có mộtt không
gian tương hợp để thể hiện trọn vẹn tính nghệ thuật, nếu có cả hai thì lại đang
đứng trước nguy cơ quy hoạch không gian bị phá vỡ vì sự bùng nổ đô thị. Trước
khi dựng ngôi Nhà Thờ mái lá vách gỗ miền Tây Bắc nêu trên, người anh em Linh
Mục trẻ phụ trách đã cho dựng ngay tượng Đức Mẹ, bức tượng đường nét dáng dấp
không sắc cạnh lắm, thế nhưng không gian thì tuyệt vời, màu áo khác lạ với màu
truyền thống nhưng lại là màu của núi rừng, của dân tộc bản địa ( người Nùng,
người Tày, người H'Mông… ). Màu xanh lam nổi lên mạnh mẽ giữa nền xanh của rừng
cây, một ấn tượng gây thu hút hết sức tinh tế.
Thánh
Lễ chúng tôi dâng với một cộng đồng bé nhỏ, niềm thao thức về công cuộc loan
báo Tin Mừng lại nổi lên mạnh mẽ trong tôi. Bao nhiêu năm rồi, những người dân
hiền hòa chất phác lặng lẽ sống Đức Tin, có những lúc tưởng như tuyệt vọng, sự
hiện diện của Linh Mục như thổi thêm hồn vào sức sống, nhưng con người tự
nguyện phục vụ ấy vẫn còn nhỏ bé quá, cả một miền rộng lớn mênh mông, thấm gì
sức ngược xuôi tất bật của một Tu Sĩ trẻ nhiều tâm huyết…
Cầu
xin cho có thêm các Thừa Sai quảng đại, khôn ngoan, nhiệt thành chấp nhận hy
sinh, dám liều mình vì Tin Mừng, vì các linh hồn, dám dấn thân, dám đi qua các
thách đố của thời cuộc. Mảnh đất quá màu mỡ, đang khát khao hạt giống Đức Tin…
Lm.
VĨNH SANG, DCCT, Chúa Nhật 5.4.2014
No comments:
Post a Comment