CHƯA THẤY AI XIN MẸ VỀ KHÔNG…
Sáng nay tôi tham dự một Lễ Tạ Ơn
rất đặc biệt, nhiều người nhìn vào bảng thông báo đặt trước Nhà Nguyện đều trầm
trồ thán phục, có người kéo tay tôi nói: “Con ước ao được diễm phúc như vậy”.
Vâng ! Rất đặc biệt, xưa nay hiếm người được như thế này: mừng thượng thọ tám
mươi tuổi đời, sáu mươi năm hôn phối.
Bầu khí Thánh Lễ rất ấm cúng vì chỉ
toàn là con cái cháu chắt trong gia đình. Có lẽ vì các con của hai ông bà muốn
cử hành một Thánh Lễ mang đầy tính tạ ơn trong gia đình với nhau thôi, không để
bận tâm vào các lễ nghi, và việc tiếp đón khách mời, tất cả có thể làm bầu khí
không còn tự nhiên nữa. Mỗi người có một chọn lựa…
Và Thánh Lễ đã được cử hành một cách
bình thường. Điều gây ngạc nhiên là vào cuối Lễ, sau khi nhận phép lành, ông cụ
từ từ tiến lên trước Cung Thánh, chi tiết này không hề được sắp đặt trước, ông
mở lời chia sẻ với mọi người.
Ông cụ sinh ra và lớn lên trong một
gia đình ngoại đạo, thời niên thiếu ông được một cha Dòng Chúa Cứu Thế giúp học
hành. Vì được ở nội trú gần Nhà Thờ nên ông siêng năng tham dự Thánh Lễ, nhất
là các chiều thứ bảy Hành Hương kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Ông ao ước được gia
nhập Đạo, ông cầu cùng Mẹ Hằng Cứu Giúp xin cho được ơn này. Một ngày nọ ông
can đảm bộc bạch với vị Linh Mục giúp ông, ông được toại nguyện.
Như bao thanh niên khác, chiến tranh
đã đưa ông vào binh nghiệp, trước những ngày tháng bôn ba đời lính, ông kết hôn
với bà, thân phụ của bà là bạn của thân phụ ông, hai ông bạn hứa hôn với nhau
hồi nào hai người con không biết, chỉ biết rằng cả hai quý mến nhau và bây giờ
đã chung sống với nhau tròn sáu mươi năm cuộc đời.
Mang quân hàm cấp tá thời trước năm
75, ông đi qua những binh chủng chiến đấu trực tiếp tại chiến trường, tham gia
những trận đánh kinh hoàng còn lưu danh sử sách. Cuối đời binh nghiệp, ông nhận
chức tỉnh trưởng của một tỉnh miền Trung.
Nhờ đâu mà ông cụ đã vượt qua được
hết những hiểm nguy, hiểm nguy hiểu theo nhiều mặt để tiếp tục làm Kitô hữu,
tiếp tục trung thành với bà trong đời sống hôn nhân, ông nói “nhờ Mẹ”. Ông còn nhấn
mạnh “…không bao giờ rời xa Mẹ”.
Chuỗi tràng hạt Mai Khôi theo ông
vào trại tù cải tạo, từ Yên Bái, về Thanh Hóa, cho đến trại cuối cùng ở Hàm
Tân, Bình Thuận, ông vẫn luôn giữ chuỗi của Mẹ yêu quý bên mình. Hàng tháng
người ta khám xét đồ dùng của trại viên, mỗi lần chuyển trại là một lần khám
xét, không bao giờ người cán bộ khám phá ra cỗ tràng hạt của ông cho dù ông có
lỡ để khơi khơi ngay trước mắt họ. Lần cuối cùng ra trại, người cán bộ chỉ vào cỗ
tràng hạt và nói với ông: “Từ nay anh… được phép dùng cái này”.
Ông cụ muốn chia sẻ với con cái, làm
chứng về tình thương và quyền năng của Mẹ, ông xác tín: “Không ai đến với Mẹ mà
lại trở về không…”
Những ngày cuối năm, ngoài lễ đài
anh em Nhà Dòng chúng tôi đang tất bật với việc chuẩn bị ba ngày hành hương
kính Đức Mẹ đầu năm mới, là một truyền thống tốt đẹp, con cái của Mẹ bày tỏ
lòng yêu thương, tin tưởng và phó thác cuộc đời nơi Mẹ, nhất là trong những
ngày đầu năm.
Một năm mới sẽ tới, bao nhiêu âu lo
của một tương lai không có màu sáng, những rối loạn nhiều mặt trong xã hội đẩy
chúng ta đến một cuộc sống bấp bênh, những nguy hiểm rình rập đổ ụp xuống lúc
nào không biết, cho bất cứ ai, nhất là những kẻ nghèo hèn không có gì để bám
víu, hoàn toàn cô thế cô thân. Hãy đến với Mẹ, trút nỗi nhọc nhằn Mẹ sẽ đỡ nâng
cho, rồi Trái Tim Mẹ sẽ thắng, Tình Yêu Mẹ sẽ thắng, chưa ai đến với Mẹ mà lại
về không !
Lm. VĨNH SANG, DCCT, Chúa Nhật 27.1.2013
No comments:
Post a Comment