Chương 4
Đức Kitô của ông
Phaolô
là Con Thiên-Chúa,
Đấng Cứu-độ loài người
nơi vũ-trụ
(bài 24)
Danh xưng “Đức Chúa”
ở thư Phaolô
Danh-xưng và diện-mạo
của “Đức Chúa” lâu nay vẫn được dân con trong Đạo Chúa sử-dụng cũng rất nhiều
nhất là ở Tin Mừng Nhất Lãm cũng như Tin Mừng thứ Tư của ông Gioan.
Tuy nhiên, ở thư
Phaolô, tác-giả đã đề-cập đến danh-xưng ấy vẫn không nhiều và nhất là không
mang tính-chất biến-thiên/đa-diện chút nào hết. Điều đặc biệt thấy rất rõ, là: ở
thư Phaolô, nhiều danh-xưng/tên gọi thường được trích ở Tin Mừng Nhất Lãm, như:
hình-thức xưng hô khá lịch-duyệt như: chữ “Ngài”
hoàn-toàn thấy vắng bóng. Ông Phaolô cố nhắm mắt làm ngơ được chừng nào hay chừng
nấy, về tính-chất lịch-sử của Đức Giêsu.
Dù có thế, ông cũng không
thể tránh-né ngôn-từ được sử-dụng rất thường nơi cộng-đoàn tín-hữu Đạo Chúa cùng
thời với ông; chí ít là khi ông gọi tông-đồ Giacôbê và các bào-đệ của Đức Giêsu
là “đại-huynh” hoặc “người anh em của Chúa” như thư Galát đoạn 1 câu 19 từng
ghi chú:
“Tôi đã không gặp một vị Tông Đồ nào khác ngoài ông
Giacôbê, người anh em của Chúa.”
Và, ở thư thứ nhất
Côrintô đoạn 9 câu 4-5 cũng đã nhắc nhở đến các “bào-đệ của Chúa” cách rõ ràng
khi bảo rằng:
“Phải chăng tôi không có quyền ăn uống, không có quyền
đem theo một người chị em tín-hữu như các tông-đồ khác, như các anh em của Chúa
và như ông Kêpha sao?
Đôi lúc, người đọc
thư ông Phaolô viết cũng nhận ra được giáo-huấn truyền-thống từng tỏ-bày điều
“Đức Chúa” răn dạy, vẫn đề-cập về một Đức Giêsu ở thời “tiền-Gôlgôta”, mà thôi.
Tuy là thế, lời lẽ
trong thư Phaolo6 có thể cũng có những chữ hoặc danh-xưng/tên gọi do tự miệng
lưỡi Đức Kito6-đã-Phục-Sinh, tức: Đấng đã mặc-khải chính Ngài cho ông Phaolô biết
khá nhiều điều, khiến ông phải trích-dẫn trong thư thứ nhất Côrintô đoạn 7 câu
10 bằng từ-ngữ như sau:
“Còn với những người đã kết hôn, tôi ra lệnh này, không
phải tôi, mà là Chúa: vợ không được bỏ chồng...”,
Hoặc, ở thư thứ nhất
Thessalônikê đoạn 4 câu 15 cũng có lời lẽ rất chắc-nịch, rằng:
“Dựa vào lời của Chúa, chúng tôi nói với anh em điều này,
là chúng ta, những người đang sống, những người còn lại vào ngày Chúa quang-lâm,
chúng ta sẽ chẳng đi trước những người đã an-giấc ngàn thu đâu.”
Nói cho đúng, thì:
ông Phaolô cũng thừa-hưởng được lời xưng-thú rất thật-tình của dân con Đạo Chúa
thời tiên-khởi vốn dĩ là lời tuyên-xưng ngắn gọn về tính-chất thần thiêng rất
thánh của Đức Giêsu như thư thứ nhất Côrintô đoạn 12 câu 3 từng khẳng-định rằng:
“Vì thế, tôi nói cho anh em biết: chẳng có ai ở trong Thần
Khí Thiên Chúa mà lại nói: "Giêsu là đồ khốn-kiếp!"; cũng không ai có
thể nói rằng: "Đức Giêsu là Chúa", nếu người ấy không ở trong Thần-Khí.”
Và, thư thứ hai
Côrintô đoạn 4 câu 4-5 lại cũng có câu phán nói rất rõ, như sau:
“Nhưng khi thời-gian tới hồi viên-mãn, Thiên-Chúa đã sai
Con mình tới, sinh làm con một người đàn bà, và sống dưới Lề-Luật, để chuộc những
ai sống dưới Lề-Luật, hầu chúng ta nhận được ơn làm nghĩa-tử.”
Và, tác-giả thư Phillíphê
ở đoạn 2 câu 11, khi trích-dẫn một bài ca vịnh Cựu Ước, lại cũng bảo:
“và để tôn vinh Thiên Chúa Cha,
mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng:
"Đức Giêsu Kitô là Chúa".
Lời ca trên, có lẽ đã
được triển-khai thêm để rồi cũng trở-thành một thứ “Kinh Tin Kính” vào giai-đoạn
mới được soạn-thảo như thư Rôma đoạn 10 câu 9 từng bày-tỏ:
“Nếu miệng bạn tuyên-xưng Đức Giêsu là Chúa, và lòng bạn
tin rằng Thiên-Chúa đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, thì bạn sẽ được cứu-độ.”
Hoặc, ở thư thứ nhất
Côrintô đoạn 8 câu 6, người đọc lại thấy lời khẳng-định ở đây rõ nét hơn, khi
tác-giả viết:
“Nhưng đối với chúng
ta, chỉ có một Thiên-Chúa là Cha, Đấng tạo-thành vạn-vật và là cùng-đích của
chúng ta; và cũng chỉ có một Chúa là Đức Giêsu Kitô, nhờ Ngài mà vạn-vật được tạo-thành,
và nhờ Ngài mà chúng ta được hiện-hữu.”
Nói tóm lại, với-thế-giới
của ông Phaolô vào thời hậu-Phục Sinh, thí tính-chất công-cụ toàn-cầu lại được
qui về Đức Kitô, trong khi tính-chất nhân/quả toàn-cầu lại vẫn nằm ở Thiên-Chúa
Cha.
Nơi giòng suy-tư của
ông Phaolô mà mọi người từng kỳ-vọng, thì: danh-xưng “Đức Chúa” vẫn thường-xuyên
áp-dụng cho Đức Kitô, Đấng đã chết đi và đã sống lại một lần nữa, tức: ông có ý
bảo rằng: chỉ mỗi Đức Kitô được vị tông-đồ dân ngoại sẵn lòng nhận-thức và giảng
rao nhiều nhất.
Và, thân-phận Ngài lại
đã được ông Phaolô tóm tắt trong câu nói diễn trọn nghĩa một cách hùng-hồn hơn
cả, qua câu viết ở thư Rôma đoạn 14 câu 9 như sau:
“Bởi chưng, Đức Kitô
đã chết và sống lại, chính để làm Chúa kẻ sống cũng như kẻ chết.”
(còn tiếp)
Gs Geza Vermes biên-soạn
Mai Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment