Tuesday, 13 May 2014

"ĐƯỜNG CHÂN LÝ, NÀY CON ĐÃ CHỌN…" Lm. VĨNH SANG, DCCT




( Thánh Vịnh 118, 30 )
Trong lịch sử Hội Thánh, một trong những sự kiện quan trọng đầu tiên là việc chọn người thay thế ông Giuđa, kẻ đã phản bội Chúa Giêsu và chia tay với Tông Đồ Đoàn. Vị nào thay thế chỗ của Giuđa cũng có nghĩa là trở nên Tông Đồ, lãnh nhận sứ mạng làm chứng về Chúa Giêsu, sung công hoàn toàn cuộc đời mình và sống chết cho Tin Mừng, thay chỗ Giuđa cũng có nghĩa là nhận lấy vị thế thuộc về Chúa Giêsu hoàn toàn, có đầy đủ uy tín để làm chứng, một chứng xác thực về Chúa Giêsu.
"Vậy trong số những anh em đã cùng chúng tôi theo Chúa Giêsu suốt thời gian Người dẫn đầu chúng ta, kể từ phép rửa của ông Gioan cho đến ngày Người lìa bỏ chúng ta và được rước lên Trời, phải có một người trở thành chứng nhân cùng với chúng tôi về cuộc Phục Sinh của Người" ( Cv 1, 15 – 26 ).
 Thánh Phêrô đã chia sẻ với Tông Đồ Đoàn về điều kiện thiết yếu để trở nên người làm chứng về Chúa Giêsu, đây là điều kiện quan trọng nhất không thể bỏ qua. Phải là người đã từng theo Chúa Giêsu kể từ khi ông Gioan thực hiện phép rửa, cho đến ngày Ngài lên Trời.
Hành trình theo Chúa là hành trình được huấn luyện bởi chính Chúa Giêsu về sự nhận biết chương trình cứu độ của Thiên Chúa và lòng tin vào chính Chúa Giêsu là Đấng Cứu Chuộc nhân loại. Chính Chúa Giêsu huấn luyện bằng phương pháp độc đáo của Ngài chứ không phải bởi ai khác, một giáo huấn tinh tuyền, sống động, không sai chạy, không bị cắt nghĩa hoặc giải thích bởi bất kỳ luồng tư tưởng hay bất kỳ khuynh hướng nào, một giáo huấn được truyền ban và kiểm nghiệm bởi chính Đấng xây dựng giáo huấn, một giáo huấn được đích thân Ngài dạy dỗ một cách sống động, diện đối diện, từng chút một.
Chính Chúa Giêsu huấn luyện các Tông Đồ để xây dựng mối tương quan chặt chẽ, gắn bó, đích thực của họ với chính Ngài. Không chỉ là giáo thuyết nhưng là chính con người, chính mối tương giao mật thiết với Chúa, mối tương giao xác định tính cách môn đệ, mối tương giao CON NGƯỜI với con người. Chúng ta nhận thấy Thánh Phêrô nhấn mạnh yếu tố “theo Chúa Giêsu…”“Người dẫn đầu chúng ta”.
Mối tương giao với Chúa Giêsu quyết định tính cách làm chứng, bởi người làm chứng phải là người có kinh nghiệm trong cuộc đời mình về các biến cố liên quan, về chính con người mình làm chứng. Ở đây không còn thuần tuý là công việc nữa, nhưng là một dấn thân trọn vẹn, đích thực. Điều mình làm chứng hoàn toàn thuộc về mình, không gì có thể chia tách.
Đối tượng của lời chứng là chính Chúa Giêsu mà biến cố trọng tâm là cuộc Phục Sinh. Phục Sinh là hệ quả tất yếu của cuộc khổ nạn, của thập giá, một hệ quả vượt sức hiểu biết và tiên đoán của con người. Phục Sinh là hệ quả tất yếu của cuộc thương khó trong một chương trình được vận hành bằng quyền năng Thánh Linh.
Biến cố Phục Sinh làm đảo lộn mọi tính toán của thế gian, sức công phá của biến cố Phục Sinh đã làm bật tung Cửa Tử Thần bấy lâu nay tưởng như bất bại. Biến cố Phục Sinh quyết định số phận con người, mở ra cho nhân loại niềm hy vọng bất diệt, giải phóng nhân loại trong tự do, vĩnh cửu.
Chúng ta nhận ra hình ảnh Mẹ Maria bao trùm lên sự kiện vừa nêu. Mẹ không chỉ có mặt bên Chúa Giêsu kể từ khi Gioan làm phép rửa, nhưng Mẹ hiện diện bên Chúa Giêsu, trong Chúa Giêsu, ngay khi sứ thần ngỏ lời công bố Chúa vào trần gian. Mẹ không chỉ theo chân Chúa ra vào lui tới trên bước đường loan báo Tin Mừng, nhưng Mẹ bao bọc, gần gũi, bồng ẵm và không bao giờ rời xa Con của mình trong bất kỳ tình huống nào.
Nếu hỏi ai là người được nghe Chúa giảng dạy nhiều nhất, lâu nhất và sâu nhất, thì câu trả lời chỉ có thể là chính Mẹ Maria. Khi chưa có một vị Tông Đồ nào biết Chúa thì Mẹ đã nuốt vào lòng mình bao lời yêu thương của Chúa. Khi chưa có một Môn Đệ nào được mặc khải ý định của Thiên Chúa, thì Mẹ đã ghi nhớ mà suy đi gẫm lại trong lòng. Giáo huấn của Chúa Giêsu in sâu vào lòng mẹ, hình ảnh của Chúa thẫm đượm trong tâm Mẹ, ngôn ngữ của Chúa vang vọng trong lòng Mẹ.
Vâng, không ai gắn bó với Chúa Giêsu hơn Mẹ !
Mẹ theo Con yếu dấu của mình đến tận chân thập giá, chấp nhận đi hết con đường đau khổ, chấp nhận chương trình của Thiên Chúa trong mù tối chỉ với một ánh sáng tin yêu. Mẹ chấp nhận để Thần Khí của Chúa vận hành cuộc đời Mẹ thì lẽ nào trong biến cố Phục Sinh Mẹ lại không được thụ lãnh những gì là cao quý và thẳm sâu nhất ?
 Là người theo Chúa Giêsu từng giây từng phút, là người gắn bó mật thiết với Chúa, là người chứng kiến, hiệp thông, tham dự vào toàn bộ biến cố khổ nạn, thập giá và phục sinh của Chúa, chắc chắn Mẹ là người Tông Đồ đích thực, là Tông Đồ của mọi Tông Đồ, là người thu giữ kho tàng Đức Tin của Hội Thánh, là người chia sẻ Đức Tin cho nhân loại.
Công cuộc Tái Phúc Âm Hóa hôm nay cần đặt lại cùng một vấn đề như Hội Thánh xưa, không thể có kẻ nào được sai đi mà đã không từng theo Chúa Giêsu, có mối tương quan gắn bó mật thiết với Ngài, thuộc trọn về Ngài và đi trọn con đường Ngài đã đi. Nếu không đủ các điều kiện đó, chúng ta chỉ có những người hành nghề tôn giáo, một loại… cán bộ dịch vụ tín ngưỡng mà thôi !
Nhìn lên Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ của chúng ta, xin Mẹ trao cho chúng ta kinh nghiệm đi theo Chúa với tất cả lòng cậy trông phó thác. Chúng ta cần kinh nghiệm của Mẹ biết bao khi chúng ta đặt chân bước đi trên Đường Chân lý đã chọn.
"Lạy Nữ Vương, Mẹ nhân lành làm cho chúng con được sống, được vui, được cậy, thân lạy Mẹ…" Amen.
Lm. VĨNH SANG, DCCT

No comments: