GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ
(Lấy lại tên
một cuốn sách của Nhã Ca – 1968)
Tôi
vừa rời Huế để trở lại thành phố. Sàigòn ấm áp làm dễ chịu hơn cái lạnh, cái
mưa, cái giá rét của Huế. Những hình ảnh quen thuộc của Huế cứ quyến luyến đến
nao lòng. Trong đoàn đi làm việc ở Huế những ngày qua có hai Nữ Tu, đến Huế,
sống vài ngày ở Huế, tiếp xúc với người Huế nhất là với phu nữ Huế, các chị
chia sẻ: sau chuyến đi này chúng con phải thay đổi, ôi phụ nữ Huế sao dịu dàng,
nhỏ nhẹ và dễ thương làm sao! Cái dễ thương, dịu dàng, tiếng nói ngọt lịm của
phụ nữ Huế là điều đương nhiên không chối cãi.
Một
hình ảnh khác cũng lưu lại trong đầu tôi, đó là người lái xe giúp chúng tôi di
chuyển những ngày qua, dáng anh gầy nhỏ, gương mặt khắc khổ, tính thâm trầm ít
nói, oằn trên bờ vai gầy của người đàn ông trẻ tuổi là những lo toan của nghèo
đói, của gia đình. Chào nhau ở phi trường, tôi dõi theo bước anh đi cho đến khi
anh lên xe và đi khuất, một cái gì đó khuấy động hồn tôi. Dáng vẻ ẩn nhẫn chịu
đựng, cái khổ nhọc không chỉ trong cuộc sống của anh, hình như từ cha ông
truyền lại, váng vất đâu đây nỗi buồn vạn cổ.
Phải
rồi, tôi vừa làm việc ở Huế những ngày mà 50 năm trước cuộc thảm sát Mậu Thân
đã diễn ra, ngày ấy tôi không ở Huế nhưng những tin tức trên mặt báo, trên đài
phát thanh, bây giờ nhớ lại vẫn rợn người. Bọn trẻ chúng tôi ngày ấy cắm đầu
vào sách vở, chuyện chiến tranh là chuyện của người lớn, lo học kẻo cái giấy
hoãn dịch hết hạn thì hỏng. Tôi cũng chẳng dây mình vào các cuộc biểu tình phản
chiến vì chẳng ưa gì những chuyện ồn ào đó, chiến tranh đâu phải lỗi ở mình,
cha ông mình đã đánh đổi hết kể cả mạng sống để đi tìm tự do lẽ nào mình lại
quay lại với cái chính thể ghê sợ ấy?
Bạn
bè nhiều người đã kêu gọi chúng tôi đi biểu tình, đi đốt xe Mỹ, đi tuyệt thực…
Họ cho đó là anh hùng, là can đảm, là yêu nước… Họ nhìn tôi bằng con mắt khinh
bỉ, có người quát vào mặt tôi là hèn nhát, biết sao bây giờ, lòng họ đang hừng
hực đấu tranh, tôi lặng lẽ chấp nhận hèn nhát. Sau năm 75, trong vài chuyến đi
làm việc ở Canada, làm việc ở Hoa Kỳ, gặp lại nhưng anh em đó, họ bỏ chạy ra
nước ngoài trước tiên khi cái khổ cái đói ập đến, bây giờ nhìn họ ngồi lặng lẽ
trong góc mà thương cho họ, còn đâu cái hùng hổ hăng máu ngày ấy, còn đâu cái
khí thế hừng hực nông nổi chỉ cách đây mấy mươi năm thôi.
Lại
có một nhóm những nhà đấu tranh năm xưa ấy đến gặp chúng tôi đề nghị hợp tác,
họ đang lên tiếng cho dân chủ, tự do và chủ quyền đất nước, thấy việc họ làm
của có ít nhiều điều hay vì đó là những vấn đề nhức nhối hiện nay, nhưng nhớ
lại hình ảnh năm nào của họ, họ hô hoán to lắm, họ đi đầu trong các cuộc bạo
loạn đường phố, họ lao mình vào những vụ lật xe Mỹ, đốt xe Mỹ, lập bàn thờ Phật
giữa đường bày chuyện cúng bái, kêu gọi bãi công, đóng cửa trường học, tuần
hành phản chiến v.v… thật quá tương phản với hình ảnh hôm nay của họ.
Tạ
ơn Chúa đã dẫn dắt chúng tôi đi, con đường của chúng tôi không phải là con
đường đó, cách chúng tôi lên tiếng không phải là cách đó, những năm tháng ngày
xưa Chúa dẫn chúng tôi vào con đường này, bây giờ Chúa vẫn tiếp tục gìn giữ
chúng tôi trong từng bước đi, dù thời gian có thay đổi, dù hoàn cảnh có đảo
điên, con đường Chúa gọi chúng tôi đi vẫn là một, không chuyển đảo theo sóng
triều thế gian lúc thế này khi thế kia!
50 năm Huế oằn mình đau khổ, hơn 45 năm con đường cái
quan khoác tên “Đại Lộ Kinh Hoàng”, những vết thương nhức nhối rỉ máu, nhưng
nỗi khổ nhọc nhằn hằn sâu khó phai dù là trên gương mặt những người trẻ, những
kẻ sinh sau đẻ muộn không biết đến chiến tranh nhưng những tổn thương của dân
tộc làm sao có thể phai?
Bài Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay (Mc 1, 29 – 39) cho chúng
ta biết, chỉ có Chúa là Đấng duy nhất có thể chữa lành mọi vết thương của chúng
ta, chỉ có Chúa là Đấng duy nhất có thể xua đuổi quỷ ma ra khỏi dân tộc của
chúng ta.
Xin
bàn tay của Ngài đặt trên con, xin 10 ngón tay của Ngài gỡ giải khăn sô ra khỏi
vầng trán của chúng con, xin cho ánh mắt ngập tràn yêu thương của Ngài cứu độ
chúng con. Cả một đám đông dân tộc chúng con đau khổ đang vây kín lấy Ngài, lạy
Chúa của con.
Lm. VĨNH SANG, DCCT,
2.2.2018
No comments:
Post a Comment