Có lần nghe người ta nhận định. Người Việt mình khi còn trẻ
thì lo làm việc, tiêu tốn thời gian, không chú ý đến sức khỏe, khi về già bắt đầu
bỏ hết mọi sự để lo cho sức khỏe. Có thể không đúng với chung chung mọi người,
nhưng rất đúng đối với tôi. Những năm gần đây khi khối lượng công việc dồn dập,
sức khỏe của tôi suy giảm, bác sĩ đã nhắc tôi về những biện pháp để bảo toàn sức
khỏe, nâng cao sức đề kháng và duy trì thể lực. Một vài căn bệnh xuất hiện, tôi
lúng túng một thời gian, may thay kịp kinh nghiệm rằng tập thể dục mỗi ngày, kết
hợp với dinh dưỡng sẽ giúp cho mình vượt qua bệnh tật và tỉnh táo đối phó với
những căng thẳng của cuộc sống.
Kiên
trì với việc tập thể dục mỗi ngày là một điều khó, nhiều người mua sắm đủ thứ dụng
cụ để tập, nhưng chỉ một thời gian ngắn thì chán nản và buông xuôi. Tôi nghiệm
ra là ý chí chứ không phải phương tiện, vì thế tôi sử dụng ý chí để luyện tập
chứ không tùy thuôc vào phương tiện. Ở đâu cũng tập được, miễn là thu xếp có 15
phút làm nóng, 1 giờ chạy bộ tại chỗ, nửa giờ nghỉ ngơi trước khi tắm rửa để tiếp
tục công việc. Tôi dùng cách xem phim để 1 giờ chạy bộ tại chỗ trôi nhanh. Sở
dĩ tôi phải chạy tại chỗ vì khi chạy ra ngoài chỉ riêng chuyện chào hỏi người
quen thôi cũng hết giờ !
Phim ảnh
để phục vụ luyện tập nên tôi phải thật dễ dãi mà xem, không đòi hỏi nghệ thuật
cao, chấp nhận những hạt sạn trong quá trình theo dõi, xuê xoa với chính mình để
khỏi rơi vào bực dọc. Thế nhưng nhiều phim cũng cuốn hút ghê lắm, kỹ thuật làm
phim luôn là ê a ở đầu tập rồi sẽ tạo hấp dẫn vào cuối tập, đôi khi làm mình
nôn nóng phải theo dõi tiếp tập sau ra sao. Những thước phim tình cảm ướt át,
những cuộc tình bi lụy, lắm khi cũng làm ray rứt lòng mình. Thường đề tài tình
yêu đôi lứa được khai thác triệt để, những éo le nghiệt ngã, những thổn thức
dày vò của những trái tim biết yêu và khao khát yêu. Có khi tác giả xây dựng những
nhân vật vì yêu nên bí lối cùng đường, vì yêu nên cuộc sống không tìm được lối
thoát.
Bài
Tin Mừng Lễ Chúa Ba Ngôi hôm nay có câu “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi ban
Con Một của Ngài…” ( Ga 3, 16 – 18 ). Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cha
giáo dạy tôi, ngài nhấn mạnh: chữ “ban” cùng nghĩa với chữ “thí”, chữ “nộp”.
Xem ra Thiên Chúa bi lụy mối tình dành cho chúng ta một cách quá quắt, ấy vậy,
chẳng là bỏ 99 con chiên để rong ruổi tìm bằng được con chiên lạc đó sao, hàng
ngày vẫn là một lời “đây là mình Thầy bị nộp vì anh em” vang vọng trong mọi
ngôi Giáo Đường. Nhưng mối tình say đắm ấy không bị bí lối cùng đường, nhưng mở
ra cho chúng ta con đường sống và sống dồi dào “để ai tin vào Ngài thì được sống
đời đời”.
Ngay
từ khi còn bé tôi đã bị cuốn hút vào ánh mắt của Đức Mẹ trong bức Linh ảnh Mẹ Hằng
Cứu Giúp. Ánh mắt tha thiết yêu thương lạ kỳ, hẳn rằng người họa sĩ vẽ bức chân
dung ấy đã phải bỏ ra nhiều ngày giờ để chiêm ngắm tình yêu của Mẹ, phản ánh
tình yêu của Thiên Chúa. Tha thiết, say đắm, xót thương, quảng dại, ân cần, bao
dung… Tôi đã chơi trò chơi một mình với Mẹ bằng cách di chuyển đến nhiều vị trí
trong căn phòng để thấy ánh mắt ấy cứ đăm đăm theo dõi mình, không vị trí nào
làm mình xa rời ánh mắt của Mẹ.
Lớn
lên bôn ba mọi nẻo đường đời, sóng gió gian nan càng làm tôi nhận ra ánh mắt
yêu thương đó phủ kín đời mình hơn. Khi còn sinh hoạt trong giới sinh viên Công
Giáo trước năm 75, tôi là con cái của các cha Dòng khác, nhưng khi quyết định dấn
thân đời tu, tôi gia nhập DCCT, tôi hiểu lý do tại sao rồi. Có lần gặp lại vị
tuyên úy sinh viên cũ, ngài trêu tôi là “cậy mít sinh trái xoài !” Vì tôi tướng
tá khá nặng nề nên tôi chơi chữ lại với ngài: “Cha ơi ! cây xoài sinh… trái mít
chứ !”
Tôi
lãnh sứ vụ Linh Mục vào ngày 26 tháng 6. Thánh Lễ đầu tiên của cuộc đời cử hành
với tư cách là chủ tế đúng ngày lễ Mẹ Hằng Cứu Giúp ( 27 tháng 6 ). Biến cố
trùng hợp này làm tôi xác tín rằng mình “mắc nợ” Mẹ Hằng Cứu Giúp quá nhiều,
món nợ nhân duyên xuyên suốt cuộc đời.
Tôi
viết những dòng chữ này khi cả Nhà Dòng đang rộn ràng với các chương trình mừng
lễ Mẹ, xin mời mọi người… “hãy đến mà xem”.
Lm. VĨNH SANG, DCCT,
14.6.2014
No comments:
Post a Comment