Hôm nay,
Hội Thánh Công Giáo mừng sinh nhật của mình. Gần 2.000 lần long trọng kỷ niệm
như vậy kể từ ngày Chúa Thánh Thần khai sinh Hội Thánh. Nếu xét như là một cơ
cấu hữu hình ở trần gian, chắc chưa có tổ chức nào lại có tuổi đời đáng kính nể
như vậy.
Cũng đã
lâu lâu rồi, vấn đề tranh luận kéo dài về 2 quan niệm: “Hội Thánh của người
nghèo” hay là “Hội Thánh cho người nghèo”. Giằng co bất phân thắng bại là vì
quan niệm kiểu gì thì cũng không ổn. Lúc thì bên này như thể bị ngả theo khuynh
hướng cách mạng xã hội để người nghèo được làm chủ, lúc thì bên kia lại bị phê
phán là có vẻ trịch thượng ban phát bố thí xuống cho người nghèo !
Thế rồi, bất ngờ vị Giáo Tông
Phanxicô cứ lẳng lặng vừa cầu, vừa nguyện, vừa đi, vừa nói, vừa viết, vừa cười,
vừa sống, vừa cư xử đối đãi để mọi người nhận ra Hội Thánh chẳng phải là một
“Hội Thánh của người nghèo”, càng không phải là một “Hội Thánh cho người
nghèo”, đơn giản chỉ là một... “Hội Thánh nghèo” !
Chúng ta
chợt nhớ lại với dụ ngôn Mt 25, 31 – 46, Chúa Giêsu đặt tất cả chúng ta trước
một chọn lựa: Làm hay không làm điều tốt cho người nghèo, thế thôi. Mà điều tốt
ở đây lại hết sức bình thường: cho ăn, cho uống, cho mặc, tiếp rước, chăm sóc
và thăm nuôi.
Không thấy
ghi rõ là “nhóm chiên đứng bên phải Đức Vua” trong dụ ngôn đã làm điều tốt ấy một
lần hay nhiều lần, chỉ thấy Chúa Giêsu bảo: “Xưa Ta thế này, các người đã làm
thế này...” Vậy có thể hiểu đây là chuyện thường xuyên làm, làm ở mọi nơi mọi
lúc, làm suốt đời, làm như một phản xạ tự nhiên, làm vô điều kiện, làm ân cần
tận tụy bằng cả tâm hồn yêu quý và tôn trọng thật sự những ai đói khát, trần
truồng, bị lỡ đường, bị đau ốm, bị tù đày, nói chung là nghèo, là bị bỏ rơi hơn
cả !
Của đáng tội, chính người nghèo họ lo cho nhau,
chia sẻ với nhau nhanh hơn, dễ thương hơn là người khá giả giàu có muốn chia sẻ
giúp đỡ người nghèo.
Một cha trong Dòng có kể cho chúng tôi chuyện
một gia đình trong Xóm Giáo do ngài phụ trách, nghe báo tin họ hết gạo ăn, cha
vội về Nhà Dòng vào bếp xúc lấy chục ký gạo, quay trở lại ngay, nhưng khi mang gạo
đến tận căn chòi lụp xụp của họ thì thấy họ đang nấu nồi cháo, hỏi ở đâu có gạo
thì hoá ra nhà hàng xóm không Công Giáo ngay bên cạnh mới chia sẻ lon gạo cuối
cùng, hai nhà cùng ăn cháo cho vui, chứ không để nhà thì được ăn cơm nhà thì phải
nhịn đói. Cha xúc động sớt ra mấy ký gạo, phần còn lại đem sang biếu nhà hàng
xóm tốt bụng ấy, cha hỏi thêm vậy chứ cho hết gạo dự trữ rồi, nhỡ mai không kiếm
được gạo thì sao ? Họ cười đơn sơ: “Dạ hổng sao đâu ông Linh Mục, mấy nhà quanh
đây tụi tui đều nghèo giống nhau không hà, tụi tui giúp nhau xà quần xà quần
như vậy quen rồi, hổng có bao giờ có ai bị đói hết trơn hết trọi !”
Ngược
lại, với “nhóm dê đứng bên trái Đức Vua”, đó là thái độ, là cung cách vô cảm,
thản nhiên, thường xuyên khép lòng trước nỗi khổ, nỗi đau, nỗi cô đơn của tha
nhân khốn cùng quanh mình. Thật ra họ không hề làm điều gì xấu nào đâu ! Nhưng
hóa ra từ chối không làm điều tốt cũng chính là gián tiếp làm điều xấu, để cho
cái xấu cái ác lấn lướt hoành hành mà xúc phạm phẩm giá con người !
Chúng tôi nhớ lại một lần Tết đi thăm trại phong Êana
trên Buôn Ma Thuột, ngoài gạo, đường, muối, quần áo cũ, chuyến ấy giờ chót có
người cho thêm mấy chục đôi giầy vải bảo hộ lao động. Đang phân phát theo danh
sách, chúng tôi thấy có một ông già người Êđê ngồi khóc thút thít như một em
bé, hỏi thăm thì ông bảo: "Hồi tôi còn chân thì không thấy ai cho giầy,
bây giờ cha đem giầy lên cho thì tôi cụt mất cả hai chân rồi !”
Mãi cho tới hôm nay, chúng tôi cứ phải bảo nhau, dặn dò
các bạn trẻ: mình phải thấy trước, thấy xa, thấy cả phía sau người nghèo cần
gì, ta giúp được gì thì phải giúp ngay, không được do dự chần chừ, không để
được chăng hay chớ...
Cuối cùng, chúng ta thấy Chúa Giêsu đặt dụ ngôn này trong
viễn cảnh Ngày Quang Lâm, phán xét tất cả cuộc sống con người, thưởng phạt công
minh, Thiên Đàng và Hỏa Ngục phân định đâu ra đó, nghĩa là chung thẩm rồi chứ
không còn là sơ thẩm với phúc thẩm, không thể kháng án hay cho điều tra lại để
xin giảm án hoặc tha bổng nữa.
Cái
hay ở đây là khi làm điều tốt cho người ta, không ai ngờ lại cũng là làm điều
tốt cho chính Chúa Giêsu ! Ngược lại, cái đáng sợ là khi không làm điều tốt cho
người ta, thì chẳng ai ngờ cũng là đã từ chối, không làm điều tốt cho chính
Chúa Giêsu !
Chúa Giêsu ẩn mình nơi người nghèo, người gặp hoạn nạn,
người lâm cảnh khốn cùng, hay nói kiểu
khác, Chúa Giêsu muốn đứng chung một phía với người nghèo, muốn là người nghèo ở
cùng với họ, muốn họ là hiện thân hôm nay của Ngài giữa cuộc đời.
Thánh Vinh
Sơn Phaolô dặn các chị Nữ Tử Bác Ái, con cái của mình: "Khi cần, chị em hãy
tạm biệt Chúa Giêsu nơi Nhà Thờ để chạy thật nhanh đến gặp Chúa Giêsu nơi người
nghèo"…
Mẹ Têrêsa Calcutta thì bảo: "Chiếc áo anh chị em
đang mặc là của anh chị em. Chiếc áo thứ hai là cái đáng lẽ của người nghèo đấy.
Còn chiếc áo thứ ba là cái anh chị em đã... cướp của một người nghèo mà vì thế
họ đang phải trần trụi, không có áo mặc".
Cách đây hơn 30 năm, một lần cha Thành Tâm đến giúp Tĩnh
Tâm cho ca đoàn Phanxicô Đakao, chúng tôi nghe cha ôm đàn ghita hát mà rùng
mình: "Có những lúc chúng ta đi trong cuộc sống mọi ngày, đã gặp Ngài
nhưng chẳng biết Ngài. Có những lúc chúng ta vô tâm không để ý Ngài, người ăn
xin hèn yếu…"
Vâng, Phúc hay Họa, được thưởng hay bị phạt, tất cả nằm ở
mấu chốt: có làm hay không làm điều tốt trong đời này mà thôi !
Xin Chúa Thánh Thần, Đấng đã khai
sinh Hội Thánh, giữ cho Hội Thánh chúng con luôn nghèo. Amen.
Lm. Giuse LÊ QUANG UY, DCCT, 8.6.2014
No comments:
Post a Comment