Có lẽ
không ít nguời trong chúng ta sẽ thắc mắc: Tại sao, trong ngày lễ Chúa làm Vua
mà phụng vụ Giáo Hội lại đọc bài tường thuật về cái chết của Chúa. Thật khó hiểu!!!
Trong
bài tuờng thuật hôm nay, chúng ta nhận thấy Đức Kitô là người thua cuộc; không chỉ như thế mà Nguời còn bị liệt
vào hàng tội nhân, xếp hành chung với những tên tử tội. Không lẽ, Chúa, Vua của
chúng ta lại có cảnh ngộ như thế sao?
Hàng
năm, vào ngày 25/4, tại Úc và Tân Tây Lan chúng ta mừng ngày Anzac (Australian
and New Zealand Army Corps). Đây không phải là ngày kỷ niệm cuộc thắng trận. Thật
ra, trong ngày này chúng ta cùng nhớ đến công ơn, nhất là gương hy sinh của các
chiến sĩ đã bỏ mình trong cuộc đổ bộ vào bán đảo Galipoli bên Thổ nhĩ kỳ vào
ngày 25/4/1915. Họ là những nguời thua cuộc. Nhưng gương hy sinh của họ lưu
truyền muôn đời.
Bên
Việt Nam, vào các thế kỷ truớc, chúng ta có hơn 100.000 anh hùng tử đạo vui lòng
thua cuộc trong trận chiến với thế quyền. Nhưng gương hy sinh, phát
sinh từ lòng mến của các Ngài với Chúa, Vua của họ lưu truyền qua muôn thế hệ của
dân Việt khắp nơi trên thế giới.
Tôi
đuợc nghe anh chị em chia sẻ về những nỗi đau khổ, những đêm dài trằn trọc để
tìm một phuơng thức tốt giúp cho những người con của mình khỏi rơi vào cảnh lầm
lạc, có thể dẫn đưa các cháu đến ngõ cụt của cuộc đời. Cuối cùng, dù trải qua
trăm cay nghìn đắng… anh chị vẫn là những người thua cuộc.
Như một cuộc chơi ‘trốn-tìm’; anh chị em chận đầu này, con cái anh chị em chạy
lối kia. Truớc nhưng cảnh ngộ đó, tôi thuờng nghĩ rằng trong bổn phận làm cha,
làm mẹ, chẳng một ai trong anh chị em là người thắng cuộc. Vì yêu thuơng con
cái mình, anh chị em là những người bại trận. tôi xin nhắc cho anh chị em biết
một câu tiếng Anh mà tôi thuờng nghe ‘lost the battle but win the war – thua một
trận, nhưng thắng tòan cuộc chiến’.
Lòng vòng mãi mà vẫn chưa vào đề.
Số
là, trình thuật của Tin Mừng hôm nay mô tả về cái chết tủi nhục trên thập giá của
Đức Kitô. Truớc mắt nhiều nguời Chúa là kẻ thua cuộc.
Trình
thuật này làm chúng ta nhớ lại cuộc chiến đấu liên lỉ của Đức Giêsu và thủ lĩnh
quyền lực sự dữ là Satan. Tuy Ngài đã vuợt thắng đuợc các cơn cám dỗ trong cuộc
đời, nhất là khi thi hành sứ vụ. Nhưng, vẫn chưa hết. Hôm nay, Ngài còn phải đối
diện với những cơn cám dỗ cuối cùng, được thánh Luca thuật lại trong Tin Mừng
hôm nay.
Trước
hết, các thủ lãnh cám dỗ: “hãy xuống khỏi thập giá đi!” Lý luận họ đưa ra thật
xác đáng rằng ông đã từng giúp và cứu nhiều người thì giờ đây tại sao lại chịu
trói như thế. Cứu mình đi. Nghe chúng nói thì chuớng tai và nhìn họ lại thêm
gai mắt; thôi thì biểu lộ uy quyền cho chúng biết tay. Nếu Đức Giêsu làm như thế
sẽ mắc bẫy của chúng!
Quân
lính cũng đưa ra món mồi tuơng tự: “hãy xuống khỏi thập giá”. Vua mà không có
quyền thì nói ai tin. Cứu mình khỏi cảnh ô nhục và cho muôn dân thấy vuơng quyền
của Ngài. Lại một lời mời gọi đi con đuờng tắt dẫn vào ngõ cụt, trái ý Chúa Cha
nên Ngài đã không theo.
Rồi
đến người tử tội cũng muốn ăn ké; nhưng cám dỗ mà anh ta đưa ra chạm vào căn
tính ‘Mesia’ của Ngài. Đức Kitô đuợc xức dầu, tấn phong để thực hiện nhiệm vụ của
người tôi tớ, chứ đâu phải đến để tìm vinh danh hư ảo.
Đức
Giêsu đã không chịu lùi bước, Ngài đã chiến đấu. Tuy vậy, truớc mắt họ thì hình
như Ngài là nguời thua cuộc, thất bại. Nhưng, qua sự vâng phục thẩm sâu như thế
mà Thiên Chúa đã siêu tôn Ngài. Ngài đuợc Chúa Cha tôn vinh là Vua, là Chúa của
muôn dân muôn nuớc. Qua tấm lòng hiếu kính và vâng phục Ngài đã sửa lại những
sai trật của con người từ nguyên thủy để ban cho tất cả nguồn ơn cứu độ.
Còn chúng ta thì sao?
Hãy
ghé mắt nhìn vào tội nhân thứ hai. Tôi thấy trong anh có tôi. Anh là đại diện
và là mẫu guơng cho các người nằm trong ‘nuớc’ của Đức Giêsu. Anh nhìn nhận lỗi
phạm của chính mình và cũng nhận ra sự vô tội của Đức Giêsu, rồi cầu xin Ngài cứu
vớt. Thái độ của anh hòan tòan khác và trái nguợc với những người thủ lãnh,
quân lính và phạm nhân bên kia. Và anh đã đuợc cứu. ‘Hôm nay’ không phải ngày
mai. Ngay bây giờ, ngay lúc này anh đuợc ở trên thiên đàng với Chúa. Thiên đàng
ở đây không phải là nơi chốn, nhưng là tình trạng hiệp nhất hòan hảo giữa Chúa
và anh. Anh đã đạt đuợc cảnh giới hiệp thông này qua việc anh nhận ra sự hèn yếu
của bản thân mà nuơng tựa trọn vẹn vào Chúa. Trong mối dây hiệp nhất, anh lĩnh
nhận ơn tha thứ.
Đây
cũng chính là điều mà chúng ta đã đeo đuổi trong suốt cuộc đời; nhất là trong
năm Thánh Lòng Thương xót 2016 vừa qua. Lòng thuơng xót của Chúa là chốn nuơng
thân cho những thần dân trong Nuớc Ngài. Chúa thuơng xót để chúng ta xót thương
nhau. Vì vậy, việc đóng cửa thánh chỉ là một nghi thức kết thúc năm Thánh. Giáo
Hội, giáo xứ hay bất cứ một đòan thể nào trong Hội Thánh sẽ hòan tòan mất đi
căn tính của mình nếu họ không còn là phuơng tiện để diễn tả lòng thuơng xót của
Chúa cho thế giới. Chớ gì khi Cánh Cửa Năm Thánh Lòng Thương Xót khép lại thì
cũng là lúc Cánh Cửa tâm hồn của chúng ta đuợc mở rộng hơn.
Vẫn
còn những giọt nước mắt của người mẹ, những đêm trằn trọc của những người cha…
đang dẫn họ đến chỗ gần như buông xuôi và thất vọng vì đứa con nghiện ngập hay
ăn chơi sa đọa. Họ đang trông chờ lòng thương xót Chúa qua bàn tay của chúng ta
để giúp họ phấn chấn và tin tuởng vào Lòng Xót thuơng của Chúa hơn.
Lại
có thể có những gia đình đang có bất hòa có nguy cơ dẫn cuộc sống hôn nhân của
họ đến chỗ tan vỡ. Vì sao? Thiếu thủy chung. Ăn vụng, dối trá hay một trong hai
đang chìm đắm trong mê muội. Chỉ có Lòng Chúa thuơng xót mới giúp họ vuợt qua,
chiến thắng bản thân để tha thứ cho nhau.
Chúa
tha thứ cho người trộm khi ông ta nhận ra sự yếu đuối của bản thân và nuơng tựa
vào quyền năng của Chúa thế nào thì chúng ta cũng thế. Hãy trao vào tay Chúa những
gánh nặng của cuộc đời. Hãy tín thác vào lòng thương xót Chúa.
Đã
bao lần chúng ta cầu cứu ‘xin nhớ đến tôi’ và đuợc Chúa nhận lời; thế mà chúng
ta lại ngỏanh mặt làm ngơ, giả câm, giả điếc truớc những lời cầu ‘xin nhớ đến
tôi’ của kẻ khác. Vì vậy, tiếp tục làm nhân chứng về Lòng Thương Xót của Chúa
là sứ mạng cao cả mà vua vũ trụ trao ban cho chúng ta.
·
Hãy tiếp tục công việc mà
Chúa đã trao.
·
Hãy là những chứng nhân cho
công việc phục vụ.
·
Hãy trải tình yêu mà chúng
ta nhận đuợc từ Chúa cho những nơi chúng ta sẽ đến, cho những ai đang cần
·
Hãy động lòng thương với những
ai đang khốn khổ lầm than, vì Chúa đã đến trong cảnh lầm than, nỗi khốn cùng của
chúng ta.
·
Hãy chia sẻ cơm ăn, áo mặc
cho những người thiếu thốn.
·
Hãy đón tiếp những ai không
có cơ hội tiếp đón chúng ta.
·
Hãy cúi mình nhìn ra những vết
hằn trên khuôn mặt đầy những vết xẹo của tha nhân.
·
Hãy thăm viếng kẻ tù đầy. Họ
không chỉ ở trong nhà giam, nhưng ngay trong gia đình, xóm giáo, nhóm. Với tính
biệt phái, với những tiêu chuẩn sống đạo mà chính chúng ta cũng chưa thực hiện
đuợc… đã trở thành những rào cản cho sự hiệp thông, giam hãm họ… Chúng ta là những
viên cai tù. Vì thế, chúng ta cần đuợc giải thóat trước.
Ước
gì qua lối sống xót thuơng mà chúng ta đặt tha nhân làm đối tuơng sẽ giúp chúng
ta nhận ra sự bất tòan của bản thân. Vì chỉ có Chúa mới làm cho con tim ra rung
động, mắt ta sáng hơn, đôi tai ta nghe rõ hơn nhưng lời van xin của kẻ khác, nhất
là những người nghèo. Họ đang chờ lòng xót thương của anh chị em. Muốn được như
vậy, chúng ta cần nuơng tựa vào Chúa. Ngài chính là nguồn năng lực duy nhất
giúp chúng ta tiếp tục sống và làm chứng cho thế giới nhận ra Chúa là Vua.
No comments:
Post a Comment