Friday 29 October 2010

Lm Chân Tín CSsR: Tự do làm việc cũng không


Ngày 26.10.2000, một phái đoàn liên tôn gồm nhiều tín đồ của Phật giáo Hoà Hảo, Phật giáo Việt Nam Thống Nhất và Công giáo, đặc biệt có cụ Lê Quang Liêm, hội trưởng Giáo hội Phật giáo Hoà Hảo, làm trưởng đoàn và tôi, linh mục Chân Tín làm phó trưởng đoàn, xuống tỉnh Đồng Tháp, vùng Cao Lãnh, xã Phú Thuận B, giáp giới Campuchia, để ủy lạo nạn nhân lũ lụt vừa qua.

Xe chúng tôi lăn bánh vào lúc 0 giờ và đến Lấp Vò lúc 3giờ rưỡi sáng, cách Sàigòn khoảng 175km. Ở đây, chúng tôi đi thuyền không mui trên sông Tiền. Một số tín đồ Phật giáo Hoà Hảo, khoảng 60 người, đã chờ sẵn để tháp tùng chúng tôi. Chúng tôi phải ngồi trên thuyền 8 tiếng. Trong khi nói chuyện về cứu trợ nạn lụt, chúng tôi có nhắc đến việc công an chận phái đoàn Phái đoàn Phật giáo Việt Nam Thống Nhất trên sông Hậu, bắt làm việc lâu giờ, buộc cho ai tùy ý họ và khi phái đoàn từ chối, công an buộc họ phải trở về Sàigòn mà không cứu trợ được ai. Chúng tôi nghĩ rằng, rồi đây chúng tôi cũng sẽ gặp sự chống đối ấy của công an, nhưng chúng tôi vững tâm nói với nhau thế nào chúng tôi cũng đưa tiền tận tay cho 200 hộ, chứ không thể giao cho chính quyền, cũng không thể trở về Sàigòn mà không phát tiền tận tay dân. Chúng tôi sẽ có biện pháp.

Chúng tôi tạt vào đất Phú Thuận B lúc 11 giờ rưỡi. Chúng tôi còn phải lội nước một khoảng đất dài để đến nhà được chọn gần bờ sông nhất, để tổ chức phát tiền cứu trợ cho dân. Từ xa, chúng tôi thấy nước mênh mông chung quanh ngôi nhà ấy. Có lúc phải đi cầu khỉ vì nước còn quá sâu. Chúng tôi thấy trên thềm nhà các tín đồ Hoà Hảo khá đông. Trong đó có cả công an sắc phục đã có mặt. Có người cho biết khoảng 12 công an đứng ngoài đứng trong. Vừa đến nhà, chúng tôi tổ chức ngay cuộc cứu trợ. Trên bàn chủ toạ, có cụ Lê Quang Liêm và tôi. Sau khi làm lễ kính Đức Phật và đức Huỳnh giáo chủ, cụ Lê Quang Liêm tuyên bố phái đoàn liên tôn đến đây để trao tận tay cho 200 hộ, mỗi hộ 150 ngàn đồng, do tiền của đồng bào hải ngoại gửi về, sau khi họ đọc lời kêu gọi của cụ Lê Quang Liêm và của tôi trên Internet yêu cầu hỗ trợ đồng bào nạn nhân lũ lụt ở miền Tây.

Nghe chúng tôi dự kiến trao tiền tận tay người dân, chính quyền có mặt ở đó ngăn chận chúng tôi và đòi phải đưa cho chính quyền. Chúng tôi khẳng khái nhấn mạnh quyền làm việc từ thiện là quyền của người dân, chính quyền không được phép cấm đoán người dân có tự do làm việc thiện. Đàng khác, tiền này là của đồng bào hải ngoại gửi về cứu trợ nạn lụt và yêu cầu chúng tôi đưa tận tay đồng bào. Chúng tôi còn phải báo lại cho họ. Trong lúc chúng tôi đưa ra những lý lẽ không thể chối cãi được, thì dân chúng xì xào:

“Trong mấy tháng lũ lụt này, nghe nói tiền viện trợ khắp nơi gửi về hàng trăm tỷ đồng, mà chúng ta chẳng nhận được xu nào. Nhà nước chỉ cho ít ký gạo và ít gói mì, nay những người hảo tâm mang cho 200 hộ mỗi hộ 150 ngàn, mà Nhà Nước lại tịch thu không cho họ phát trực tiếp cho chúng ta. Bộ họ muốn tiền cứu trợ bốc hơi nữa sao?”

Trước áp lực của người dân cũng như những lý lẽ phái đoàn liên tôn đưa ra, chính quyền phải nhượng bộ để cho chúng tôi phát tiền trực tiếp cho dân. Danh sách 200 hộ nhận tiền đã có sẵn và tiền chúng tôi cũng cho vào 200 phong bì thư nên việc phân phát được thực hiện nhanh chóng. Khi đã đưa tiền tận tay 200 hộ, tôi được mời nói đôi lời với cộng đồng Phật giáo Hoà Hảo. Tôi đã nói lên niềm vui đến chia sẻ những mất mát, thiếu thốn, lo âu của đồng bào trong cuộc sống hiện tại và sau lũ lụt. Tôi chúc đồng bào can đảm xây dựng lại cuộc sống và tôi cũng không quên chúc Giáo hội Phật giáo Hoà Hảo được tự do hoạt động tôn giáo, sớm lấy lại các cơ sở tôn giáo mà Nhà Nước đã chiếm, và được tự do tổ chức nội bộ. Tôi nói như vậy vì qua thỉnh nguyện thư gửi cho chính quyền và đảng Cộng sản Việt Nam năm 1993, cụ Lê Quang Liêm đã yêu cầu tái phục hoạt Giáo hội Phật giáo Hoà Hảo. Và trong 5 năm (1993-1999), cụ đã gửi liên tiếp thêm 6 thỉnh nguyện thư khác trình bày đủ mọi chi tiết liên hệ để Đảng và Nhà Nước có đủ các dữ kiện, dữ liệu trong việc cứu xét vấn đề. Nhưng 6 năm trôi qua mà tín đồ Phật giáo Hoà Hảo không hề nhận được một chữ, một lời hồi đáp nào từ phía chính quyền, trong lúc đó tại địa phương, khối tín đồ Phật giáo Hoà Hảo vẫn bị chính quyền chèn ép, gây khó khăn đủ mọi mặt, ngày càng gay gắt. Rồi ngày 30.3.1999, một đề nghị của 9 đảng viên Cộng sản gốc Hoà Hảo, do ông Nguyễn Văn Tôn đứng đầu gửi đến Ban Tôn giáo Trung Ương thì chỉ có 8 ngày sau Ban Tôn giáo Trung ương ban hành thông báo số 55/TB/TGCP, đề ngày 8.4.1999 thừa nhận ngay nhóm người này trở thành Ban Đại diện Phật giáo Hoà Hảo. Sự hình thành của Đại diện Phật giáo Hoà Hảo là một âm mưu dàn dựng có hệ thống, và người Phật giáo Hoà Hảo có thể nghĩ rằng đây là một kế hoạch “Cộng sản hoá Phật giáo Hoà Hảo”. Chính ông Nguyễn Văn Tôn, trưởng ban đại diện Phật giáo Hoà Hảo thú nhận:

“Mình là người của Đảng, Đảng bảo sao mình phải làm vậy.”

Ngay ngày ra mắt (26.5.1999) Ban Đại diện Phật giáo Hoà Hảo liền công bố Bản Quy chế Phật giáo Hoà Hảo. Bản quy chế Phật giáo Hoà Hảo của Ban Đại diện Phật giáo Hoà Hảo hủy bỏ tất cả truyền thống tôn giáo Phật giáo Hoà Hảo, đại lược là:

-Hủy bỏ Giáo hội Phật giáo Hoà Hảo là hệ thống lãnh đạo Phật giáo Hoà Hảo do đức Huỳnh Giáo chủ thành lập từ năm 1945.

-Hủ bỏ đại lễ 25/2 âm lịch, ngày đức Huỳnh giáo chủ thọ nạn tại Đốc Vàng Hạ, mà tín đồ Phật giáo Hoà Hảo bảo là do tay Cộng sản gây nên.

-Cắt xén 80% sấm giảng thi văn Phật giáo Hoà Hảo, cơ sở giáo lý để tín đồ tu học.

-Không xin lại cơ sở tài sản của Giáo hội Phật giáo Hoà Hảo đã bị tịch thu, tức là hủy bỏ cơ sở để Giáo hội Phật giáo Hoà Hảo hoạt động giáo sự.

Rõ ràng Quy chế Phật giáo Hoà Hảo đã lộ rõ âm mưu triệt để tiêu diệt Phật giáo Hoà Hảo và tín đồ Phật giáo Hoà Hảo gọi Ban Đại diện Phật giáo Hoà Hảo là những tay sai trá hình. Và từ ngày đó tới nay, Phật giáo Hoà Hảo bị chèn ép làm khó dễ đủ thứ và bị bắt giam.

Trong hoàn cảnh Giáo hội Phật giáo Hoà hảo bị đàn áp và tín đồ đau khổ vì nạn lụt, sự hiện diện của tôi, một linh mục Công giáo, là một niềm an ủi lớn cho tín đồ Phật giáo Hoà Hảo của xã Phú Thuận B. Họ đã nói lên sự khích lệ mà sự hiện diện của tôi đem lại cho họ.

Sau khi chúng tôi trở về Sàigòn, trên một đoạn sông Tiền thì được người chủ nhà, nơi dùng để phát tiền cho dân, điện thoại cho hay công an trở lại nhà ấy quay phim, làm biên bản cứu trợ nạn lụt bất hợp pháp. Họ bắt chủ nhà ký, chúng tôi bảo không ký vào biên bản đó.

Thật trớ trêu. Chính quyền địa phương, dưới áp lực của dân, đã phải nhượng bộ để chúng tôi trao tiền tận tay 200 hộ, thấy vì không làm gì được chúng tôi, nên phải bày ra màn thứ hai là quay phim hiện trường và bắt làm biên bản thú tội nhận tiền trực tiếp thay vì qua chính quyền.

Sự việc này cho thấy rõ: Đất nước Việt Nam chẳng còn tự do nào, kể cả tự do làm việc thiện. Tất cả các tự do nhân quyền và dân quyền được ghi trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền đã bị điều 4 Hiến pháp Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tức là học thuyết Mác-Lênin trở thành giáo lý của toàn dân Việt Nam, hủy bỏ tất cả quyền con người và người dân, trong đó có tự do tôn giáo.

Lm Chân Tín CSsR

(trích báo Thư Nhà số 1 năm 2001, tr.1, 17)

No comments: