Friday 24 September 2010

Gs Nguyễn Ngọc Lan: Về một Lưu-Quang-Vũ

Thứ Năm 8.9.1988


Cái chết đột ngột của Lưu-Quang-Vũ và đứa con duy nhất để lại một niềm thương tiếc lờn lao trong dư luận.


Trên tr. 2 báo SGGP hôm nay, Minh-Trang, nữ diễn viên đã đóng vai Ngà trong vở kịch Tôi và chúng ta, viết những dòng thật chân tình và dễ thương:


“Người ta ít biết một Lưu-Quang-Vũ đã trải qua những tháng năm tuổi 20 nhọc nhằn, chật vật đi kiếm việc làm mà không nơi nào muốn nhận, một Lưu-Quang-Vũ đã đi qua bao nhiêu buổi chiều chán nản, thất vọng, vật vờ trong những quán bia ‘chuồng cọp’, ngồi chồm hổm ở Hà Nội. Đời anh như thế đó. Lý tưởng và thất vọng gắn quyện vào nhau như bóng với hình (…) không phải bỗng nhiên anh lại viết được kịch với một tiết tấu tình cảm khủng khiếp đến chóng mặt. Cũng không phải bỗng nhiên mà anh hiểu được nỗi xót xa, vinh nhục, của biết bao số phận con người (…)


Anh Vũ ơi! Liệu ước mơ bay bổng của anh về những điều tốt đẹp trong cuộc đời có làm cho con người ta tốt lên hơn không? Liệu nỗi giận dữ của anh trước cái xấu, cái ác, trước những kẻ tiêu cực mà anh đưa lên sân khấu có gột rửa được phần nào cái nhơ nhuốc tàn ác đang còn bám lấy xã hội chúng ta không?...


Thứ Bẩy vừa rồi, màn ảnh truyền hình đã cho xem Khoảnh khắc và vô tận, kịch của Lưu-Quang-Vũ. Xót xa nhất hẳn là câu nói vang lên ở một chỗ nào đó trong vở kịch :


“Tại sao chỉ khi không còn là đồng chí của nhau nữa,
người ta mới gọi nhau là đồng chí?”


Không có sự phá sản nào thê thảm bằng. Cứ thử tưởng tượng ngày nào đó, trong Hội thánh, người ta chỉ gọi nhau là anh em khi không còn là anh em nữa. Thậm chí nhân loại bốn bể một nhà…


Gs nguyễn ngọc Lan
(Nhật ký 1988, Tin Paris 1993, tr. 159-160)

No comments: