Saturday, 11 August 2012

Lm Frank Doyle sj: “Ai cũng có, một đôi lần bước hụt”


Suy niệm Chúa nhật thứ 19 thường niên năm B

“Ai cũng có, một đôi lần bước hụt”
Ta cũng biết, nên cắm đầu đi tiếp
Để sau lưng, lẫn lộn những vui buồn”
(thơ Võ Thị Quỳnh)
Ga 6:41-51
            Bước hụt và đi tiếp, không chỉ riêng em mới biết, trên đường đời. Bước hụt hẫng, nhưng cứ đi. Đi, để cùng với người anh/người chị, ta nghe Chúa giảng về Bánh Sự Sống, như trình thuật đà ghi lại.
            Trình thuật hôm nay, thánh Gio-an ghi lại Lời Chúa nói về Bánh Sự Sống. Đây, là một trong sáu chương Tin Mừng mà thánh sử diễn giải về thiên tính Đức Giêsu. Với đầu óc bình thường thì  quả thật khó hiểu. Vì thế, khi nghe Chúa nói Ngài là Bánh Sự Sống từ trời, dân chúng phản bác ngay câu ‘từ trời xuống’. Cũng giống như dân thành Nadarét, họ xầm xì: “Ông này chẳng phải là Giêsu, con ông Giuse sao? Cha mẹ ông, ta đều biết cả, sao ông lại nói: ‘Tôi từ trời xuống’?
            Họ nói đúng vì về tính “người”, Chúa chỉ là bác thợ hiền, miền Galilê. Nhưng, về thiên tính, Chúa nhập thể và nhập thể, chấp nhận sống giữa họ, nhưng không ai biết. Ta cũng thế, có thực là, ta hiểu biết điều gì về Đức Giêsu, không? Hay, ta chỉ sống với những ảnh hình “thánh thiêng”, tràn lan nơi thị trường sách vở/báo chí, giáo lý/sách phần ở đâu đó thôi?
            Chúa vẫn nói:“Chẳng ai đến được với tôi, Nếu Chúa Cha là Đấng đã sai Tôi, không lôi kéo người ấy.” (Ga 6: 44) Nhưng, làm sao ta được Cha “lôi kéo”, để hiểu? Bằng vào nghe tiếng của Cha, chăng? Hoặc, bằng việc học hỏi Lời Chúa? Đích thực là thế. Học hỏi về Cha, là thực hành nghe biết và tin vào thông điệp mà Chúa tặng ban. Ngài nói:“Không ai thấy được Cha” ngoại trừ có Ngài. Quả có thế. Nhờ có Ngài, ta mới được học hỏi và “lôi kéo” từ Chúa Cha. Bởi, chính Ngài là Đấng Diễn Giải về Chúa Cha rất trung thực.
            Cũng như thế. Về sự sống đời đời, ta có thể rút kinh nghiệm sống ngay ở đây, bây giờ. Và, sự sống vĩnh cửu sẽ đến, khi ta cương quyết sống đời trọn vẹn. Quyết sống vô điều kiện cho Chúa. Quyết sống vì Đức Giêsu. Quyết sống theo cung cách Ngài chỉ vẽ:“Ai tin (trọn vẹn vào Lời), sẽ được sống đời đời.” (Ga 6: 47).
            Một lần nữa, Chúa nói:“Tôi là Bánh Hằng Sống”(Ga 6: 48). Và, tiếp nối điều Ngài khẳng định ngay từ đầu, Chúa tiếp tục:“Tổ tiên các ông đã ăn man-na trong sa mạc, nhưng đã chết.” (Ga 6: 49). Nhưng Bánh Cha ban, là thức ăn có từ trời. Từ Giavê Thiên Chúa. Ai ăn Bánh này, sẽ không chết. Ai ăn Bánh này, sẽ sống đời đời. Và sự sống ấy, bắt đầu từ đây. Ngay bây giờ.
            Vậy, Bánh ấy là bánh gì?  
            “chính thịt Tôi đây, để thế gian được sống." (Ga 6: 51) Lời này, Chúa nói trước cả vào Tiệc Tạ Từ, lúc Ngài cầm Bánh lên, rồi nói:“Đây là mình Thầy, sẽ hiến tế vì anh em.” (Lc 23:19). Chính Lời này, đã loan báo trước về sự hy sinh Thân Mình Đức Giêsu. Hy sinh thân xác Ngài, ngang qua cuộc khổ hình và nỗi chết. Một cái chết rất ô nhục. Cuộc thống khổ rất đớn đau, nhục nhã. 
            Thánh Phaolô, trong thư gửi giáo đoàn Êphêsô, cũng có nói: ngang qua Thân Mình Ngài, Đức Giêsu “đã hy sinh Thân Mình để phá đổ bức tường ngăn cách là sự thù ghét. Ngài đã thiết lập hoà bình; đã tác tạo thành một người mới duy nhất, nơi bản thể của Người. (Êp 2: 14-16).
            Trên thực tế, điều này có nghĩa rằng: trước nhất, bí kíp của cuộc sống hạnh phúc đầy tràn, là nơi cung cách Đức Giêsu đã đề nghị. Là, Bánh Hằng Sống Chúa phú ban từ Cha, đã được tóm gọn duy nhất bằng cụm từ: “Thương yêu”.    
            Tựa như thánh Phaolô có lần đã nói với cộng đoàn dân Chúa, ở Côrinthô rằng: tôi có thể sống đời đạo đức cách toàn hảo, giữ đúng mọi giới luật. Tôi cũng có thể nói được ngôn ngữ của thiên thần, có thể hy sinh cả tính mạng của mình đi nữa, nhưng nếu không vì lòng mến, thì tất cả đều ra hư luống.
Cuộc đời Đức Giêsu gồm: giảng dạy, chữa lành tật bệnh, giải thoát các linh hồn bị bức bách/hành hạ, vẫn là cuộc sống có yêu thương, có hiệp nhất. Khổ hình Chúa chịu, và nỗi chết Ngài nhận lĩnh, là dấu chứng tình yêu của Thiên Chúa, đối với ta.
            Tiệc thánh Lòng mến ta tham dự và sẻ san mỗi Chủ Nhật, là tuyên ngôn ta cam kết. Cam kết quyết sống một cuộc sống chỉ dựa trên Tình thương, mà thôi. Vì thế, mỗi khi bước về phía bàn thờ mà lòng còn ghét ghen, hờn căm, đố kỵ thì ta đã vi phạm điều mà mọi người vẫn gọi, là: phạm thượng, phạm thánh, cung xúc tu sỉ.  
            Bài đọc 2 hôm nay, là lời lẽ yêu thương thánh Phaolô đã gửi về cộng đoàn dân Chúa, ở Êphêsô, trong đó thánh nhân có viết:“Anh chị em, ta chớ làm phiền lòng Chúa Thánh Thần.” Không phải Thiên Chúa hoặc Đức Giêsu hoặc Chúa Thánh Thần là Đấng đã nổi giận vì những gì ta làm. Nhưng, có điều chắc chắn, là: thánh ý Chúa được Đức Giêsu diễn tả và đặt nơi ta, là qua Chúa Thánh Thần. Có qua Ngài, cuộc sống của ta mới đầy tràn tình yêu thương, hiền hoà và lành thánh.   
            Và, thánh nhân còn căn dặn: “Anh chị em, ta phải đối xử tốt với nhau, có lòng thương xót và biết tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh chị em, trong Đức Ki-tô.” (Êp 4: 31-32)
            Nói như thánh Phaolô, thì: chỉ khi nào ta sống có tình thương yêu đùm bọc, tha thứ cho nhau, hoà hợp, sống tự do. Khôngbị  gò bó bởi bạo lực,  nhưng, biết chăm sóc nhau cho trọn vẹn, thì khi ấy, ta mới nói được là: mình đã ăn Bánh Sự Sống của Đức Chúa.
Chỉ khi những thứ trên trở thành mẫu mực cho cuộc sống của riêng ta, đó mới là chứng cứ hùng hồn xác định là ta đã ăn. Và, đã biến đổi nhờ Bánh Sự Sống của Đức Chúa. Hệt như bài đọc 2, hôm nay đã khuyến khích:“Anh chị em, hãy bắt chước Thiên Chúa (mà sống)”. Sống, bằng cách:
Sống yêu thương, theo cung cách Chúa làm. Là: thí mạng sống vì người mình thương;
Thương yêu nhau, như Thầy đã thương yêu anh em;
Và, bằng vào dấu này, mọi người biết anh em là môn đệ Thày, là anh em yêu thương nhau.
Vì thế, việc cử hành Tiệc Thánh thực sự phải là kinh nghiệm sống, giúp ta biến đổi thành một cộng đoàn tình thương. Vì thế, ta cần trở thành những người quyết ra đi để đến với những ai đang cần ta giúp. Bởi, là thành viên sống động của Thân Mình Chúa, chúng ta phải trở nên Bánh Sự Sống cho mọi người ở mọi nơi.
Xem như thế, Tiệc Thánh ngày của Chúa, trước nhất phải là việc cử hành mừng kính sự việc ta đã trở nên một cộng đoàn của tình thương. Thành, sức mạnh của cuộc sống. Để, ta yêu thương nhiều hơn. Sống đúng hơn. Sống đúng như Lời Chúa chỉ dạy.
Tham dự Tiệc hôm nay, ta cầu Chúa cho Tiệc thánh ta cử hành, sẽ trợ lực cho ta. Để, ta có thể rút kinh nghiệm mà sống yêu thương. Và, san sẻ nhiều hơn nữa. Sẻ san, Bánh Hằng Sống Ngài dành cho ta hôm nay và ngay tại chốn này.
         

No comments: