Ngày 12/5/1993 tức bốn ngày trước khi mãn hạn ba năm lưu đày
và quản thúc tại Cần Giờ, linh mục Chân Tín đã trở về nhà Dòng Chúa Cứu Thế,
đường Kỳ Đồng tại Tp. HCM, nơi thường trú của ông.
Ngày 11/5/1993 nghe tin anh ruột là linh mục
Nguyễn Văn Cơ ở Nha Trang đau nặng, linh mục Chân Tín yêu cầu Công an huyện cho
phép đi thăm anh. Sáng ngày 12.5.1993 hồi 10 giờ, linh mục Nguyễn Văn Cơ từ
trần.
Trưa ngày 12.5.1993 khoảng 14 giờ, Công an Thành phố từ
Sàigòn xuống Cấn Giờ. Chân Tín được mời tới trụ sở Ủy ban Nhân dân huyện. Trước
sự có mặt đầy đủ của cơ quan hữu trách địa phương, Công an Thành phố đã đọc
quyết định trả tự do vô điều kiện cho linh mục Chân Tín.
Cùng lúc đó, đại diện Mặt trận tại Tp. HCM tời nhà Dòng Chúa Cứu Thề đường Kỳ
Đồng thông báo cho cha Giám tỉnh biết linh mục Chân Tín sắp trở lại tu viện
tiếp tục hành đạo như cũ.
Chân Tín hỏi về Nguyễn Ngọc Lan, Công an trả lời: Nguyễn
Ngọc Lan rồi cũng thế thôi.
Ngay chiều ngày 12.5.1993 linh mục Chân Tín về Sàigòn để sửa
soạn đi đám tang linh mục Nguyễn Văn Cơ.
Việc trả tự do cho linh mục Chân Tín và nay mai cho Giáo sư
Nguyễn Ngọc Lan là điều tất yếu, nhưng trả tự do vô điều kiện là điều đáng chú
ý.
Trong ba năm qua rất nhiều cơ quan quốc tế, nhiều nhà văn
hoá, nhân vật chính trị, cơ quan truyền thông đã lên tiếng về vụ Chân
Tín/Nguyễn Ngọc Lan. Hai ông đã tuân hành pháp luật như người ta tuân hành đèn
xanh đèn đỏ theo kiểu nói của Nguyễn Ngọc Lan. Nghĩa là khi bị dí súng vào gáy
thì giơ hai tay. Nhưng điều mình nghĩ thì cứ nghĩ, điều phải nói cứ nói. Hai
cuốn Nhật ký của Nguyễn Ngọc Lan và Hồ sơ Chân Tín đã được xuất bản tại ngoại
quốc chứng tỏ không quyền lực nào xích nổi tư do khi con người dứt khoát sống
tự do. Chỉ riêng hai lá thư của Chân Tín viết vào cuối năm 1992 và in trong Hồ
sơ Chân Tín lên án chính quyền độc tài cách nặng nề, cũng đã đủ để người ta gia
hạn quản thúc lưu đày cho hai ông, hoặc cùng lắm, trả tự do với đủ mọi thứ hạn
chế, cấm cố, đe dọa (Các linh mục đi học tập cải tạo về thường không được thi
hành chức vụ linh mục).
Nhưng chính quyền thừa biết có làm tới cũng chẳng đi tới
đâu. Đứng về quan điểm của chính quyền độc tài, biện pháp xử lý hành chánh với
hai ông ngày 16.5.1990 đã là một sai lầm tai hại cho chính họ. Người trực tiếp
trách nhiệm sai lầm đó là ông Mai Chí Thọ, Bộ trưởng Nội vụ. Mai Chí Thọ muốn
bịt miệng hai ông bằng cách lớn tiếng thị oai. Mấy chục công an cùng một lúc ập
vào phòng Chân Tín đường Kỳ Đồng và nhà Giáo sư Nguyễn Ngọc Lan, đường Tân
Phước, lục soát, tịch thu tài liệu, đọc lệnh quản chế Nguyễn Ngọc Lan, trục
xuất Chân Tín, vì những tội như “xâm phạm an ninh quốc gia… đi ngược lại lợi
ích của Giáo hội, của Đất nước và Nhân dân, gây chia rẽ giữa tôn giáo và Nhà
nước gây chia rẽ trong nội bộ Giáo hội, kích động chống đối chế độ xã hội chủ
nghĩa và sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt nam” (SGGP, 17/5/1990); “tuyên
truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt… đả kích đường lối
Giáo hội Vbiệt Nam, đả kích Đức Tổng giám mục, đả kích Ủy ban Đoàn kết Công
giáo Yêu nước… gây chia rẽ trong Giáo hội, chia rẽ tín đồ, giáo sĩ với Nhân dân
và chính quyền” (báo Công an 23.5.1990); “chống lại xã hội chủ nghĩa, gây chia
rẽ trong nội bộ tôn giáo, phá hoại đoàn kết giữa đạo và đời, biên cấp tài liệu
cho nước ngoài để sử dụng với mục đích chống phá chính quyền nhân dân”, tựu
trung là tội chống độc tài và kích động giáo dân đòi nhân quyền và dân quyền”. (Tuổi
trẻ 17.5.1990).
Thay vì lén lút và bí mật như thường lệ, Nhà nước xã hội chủ
nghĩa lại loan tin rộng rãi trên báo chí. Cả một chiến dịch khủng bố và đe doạ.
Nhưng không may cho Đảng và Nhà nước, hai ông chẳng hề thay
đổi thái độ. Trước 1975, qua nguyệt san Đối Diện, với Ủy ban đòi cải thiện chế
độ lao tù, hai ông đã tranh đấu cho tự do, cho phẩm giá con người. Sau 1975,
cũng vẫn tiếp tục con đường đó. Ngay báo Công An (23.5.1990) cũng công nhận:
“Ông Chân Tín (tức linh mục Chân Tín) đã bắt đầu có những hoạt động sai trái,
chống chính quyền cách mạng từ lâu”. Vì từ rất lâu, cái gọi là chính quyền cách
mạng đã chống lại quyền lợi dân tộc và quyền lợi con người. Ngày này không ai
chối cãi điều đó. Nếu từ ba năm nay, qua 150 lần trình diện Công An, ông Nguyễn
Ngọc Lan luôn luôn từ chối trả lời, từ chối làm bản báo cáo, từ chối xin phép,
kể cả xin phép đi lễ, trong khi Công an cứ nài ông xin phép, nếu linh mục Chân
Tín cứ từ khước hết mọi thứ khoan hồng mà chính quyền kín đáo đề nghị; nếu hai
ông tiếp tục gởi tài liệu ra nước ngoài, không phải vì hai ông quá khích, nhưng
vì nhân quyền không thể là đồ bố thí, cũng không chỉ là một đòi hỏi của người
dân đối với chính quyền mà còn là bổn phận mỗi người phải thực hiện nơi chính
bản thân mình.
Thiết tưởng nếu chính quyền trả tự do vô điều kiện cho hai
ông, có thể là vì lúc này thế cô đường cùng, lại đương bối rối với vụ đấu tranh
Phật giáo, với những Nguyễn Đan Quế, những Đoàn Viết Hoạt, cũng muốn yên ổn với
hai ông ấy cho xong. Cũng có thể vì nạt nộ kiểu Mai Chí Thọ quá lố bịch và lỗi
thời, nên ra mặt xử huề để rồi nay mai tìm biện pháp khác hòng vô hiệu hoá
tiếng nói của hai ông. Cũng có thể lạc quan nghĩ rằng một cách nào đó Chính
quyền gián tiếp chấp nhận quyền ăn nói của hai ông vì hai ông không thể không
sử dụng quyền công dân của mình, trước hết là quyền tự do ngôn luận mà hai ông
ngang nhiên sử dụng ngay khi bị quản thúc.
Có thể lạc quan hơn nữa không? Có thể suy diễn rằng đây là
một dấu chỉ của thái độ mà Chân Tín gọi là sám hối: Chính quyền đã hé mắt và
bắt đầu một bước nhỏ trên con đường dẫn tới dân chủ. Thường nghe: Đã là người
Việt Nam ai không yêu nước! Ba năm qua có
rất nhiều cán bộ, đảng viên tới thăm hỏi và tiếp tế cho Chân Tín và Nguyễn Ngọc
Lan. Sự kiện ấy gợi lên một hướng đi cho dân tộc. Những người thiện tâm cần đối
diện và nhận diện, cố gắng vượt qua khoảng cách giữa người và mình, cùng nhau
loại trừ chủ nghĩa khai trừ, thiết lập những điều kiện căn bản cho đối thoại.
Hãy cứ lạc quan và mơ rằng những kẻ đương dùng quyền lực đè nén dân tộc vẫn
chưa mất hết thiện tâm, họ cũng đương tìm cách trả tự do vô điều kiện cho những
người như Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Đan Quế, Ngô Văn Ân, Thích Trí Siêu, Thích Tuệ
Sỹ, Trần Đình Thủ, Đoàn Thanh Liêm… những người con yêu quí của quê hương đang
bị tuớc đoạt tự do vì tranh đấu co tự do. Và muốn cho mơ ước đó không hão huyền
chỉ còn một cách là tranh đấu cho nó trở thành hiện thực.
Chân Tín được trả tự do bốn ngày trước khi mãn hạn để đi đám
tang người anh độc nhất của ông năm nay đã 78 tuởi và tuy sức yếu, trong ba năm
qua, vẫn lò mò từ Nha Trang tới xứ Cần Thạnh thăm ông em. Ba năm tù đày quản
thúc, để bước đầu của con người tự do, ngoài xứ Cần Thạnh, lại dẫn thẳng tới
thi hài người quá cố.
Trong khi theo quan tài tiễn đưa anh về Nước Trời, Chân Tín
sẽ nghĩ gì trước cuộc đời phù phiếm, trước những mất mát khổ đau của dân tộc
này? Một nấm mồ nữa bên cạnh bao nhiêu nấm mồ cá nhân, tập thể? Những giòng
nước mắt nào cho bao nhiêu hy vọng chôn vùi? Một tấm lòng nào cho ngày hôm nay
tan rã? Một tia sáng nào cho tương lai đang thai nghén trong xô bồ, bất trắc,
bất công và áp bức?
Có những lúc nên quên đi chính trị, quên đi quốc gia, quên
đi dân tộc, quên mình, quên người cho lòng lắng xuống, lắng xuống, tận nơi sâu
thẳm của tâm hồn, của lòng đất, của đáy trời để về cội nguồn và, trong lời
nguyện cầu im lặng, thắp lên một niềm TIN.
Tin Nhà
Paris, 13.5.1993
No comments:
Post a Comment