Lm Lê Quang Uy, DCCT
Quý độc giả thân mến,
Trong những ngày này, Giáo Xứ Tam Tòa nổi lên thành một nỗi đau chung của Hội Thánh Việt Nam. Tôi ngồi an toàn tận trong Sàigòn để chuẩn bị bài giảng cho Chúa Nhật sắp tới, đọc đi đọc lại bài Tin Mừng Gioan ( Ga 6, 1 – 15 ), nhắm mắt lại, lạ quá, hình ảnh hiện lên ngay trong tâm tưởng của tôi chính là cảnh bà con Giáo Dân Tam Tòa cùng các cha Giáo Phận Vinh đang dâng Thánh Lễ ngay bên hè phố.
Ồ, có một tương quan liên đới tuyệt vời: ngày xưa, đám đông dân chúng tuôn đến với Chúa Giêsu phía bên kia biển hồ Galilê, nơi có một bãi cỏ xanh mênh mông để ngồi nghe giảng, để đặt các bệnh nhân nằm đó xin Chúa Giêsu chữa lành, và để đến chiều thì nhận khẩu phần thức ăn mà dùng bữa no nê, thì bây giờ, thế kỷ 21, đám đông dân chúng cũng đang vây quanh Chúa Giêsu hàng ngàn người ở ngay bên vệ đường, giữa một khu phố, cũng để nghe giảng, cũng để được chữa lành và cũng để được nuôi cho ăn dư đầy.
Trộm nghĩ, năm chiếc bánh và hai con cá ngày xưa đã được Chúa Giêsu hóa thành một lượng thức ăn khổng lồ nuôi được hàng chục ngàn người ăn no, lại còn dư thừa ê hề nữa. Nhưng ắt hẳn, hôm sau, rồi những ngày sau đó, rồi cả cuộc đời của họ về sau vẫn lại tiếp tục đói chứ đâu mà ăn một lần cứ no mãi đến chết. Phép lạ tài tình quá, dễ thương quá, nhưng sao thấy tạm bợ mong manh ! Vậy phải hiểu làm sao đây ?
Các nhà chú giải Thánh Kinh bảo là phép lạ Chúa Giêsu cho bánh và cá hóa nhiều hôm ấy là tiên trưng cho Bí Tích Thánh Thể trong Thánh Lễ của Hội Thánh sau này. Thánh Thể sẽ là thức ăn thức uống thiêng liêng từ Chúa Giêsu, ai tin nhận và được diễm phúc ăn và uống lấy Thánh Thể rồi thì sẽ không còn bao giờ phải đói và khát nữa. Vậy thì cũng có thể nói: ngày nay mỗi khi một Thánh Lễ được cử hành ở đâu đó, trong một ngôi Thánh Đường nguy nga hay lệp xệp lụi đụi bên vệ đường hè phố, thì một lần nữa Chúa Giêsu lại làm phép lạ nuôi ăn cho Dân Thánh lầm than khốn khổ của Ngài.
Vì thế, rõ ràng và chắc chắn Thánh Lễ bây giờ không phải là một cuộc tập họp phô trương theo kiểu phong trào để làm… công tác Xóa Đói Giảm Nghèo ! Chuyện Xóa Đói Giảm Nghèo là chuyện của Nhà Nước, đã thu thuế của dân thì buộc phải lo cho dân ( thực tế cho thấy chẳng lo được bao nhiêu, mà hình như càng lo thì lại càng… thêm đói tăng nghèo cho dân đen ).
Cái đói nghèo hôm nay trên quê hương Việt Nam chính là cái đói nghèo Bình An. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu nhà ở, thiếu thuốc men, thiếu việc làm hay thiếu học hành đã là nỗi khổ cực kinh khủng, nhưng vẫn chưa thấm vào đâu so với cái thiếu Bình An. Bình An ở đây hiểu là sự an ninh, an toàn trong đời sống xã hội, nhưng còn phải hiểu là niềm an nhiên, an bình sâu xa trong tâm hồn, trong phẩm giá làm người tự do.
Trong câu chuyện Tin Mừng ngày xưa có nhắc đến những Tông Đồ như Philípphê, Anrê và chắc là còn nhiều ông nhiều bà khác nữa vẫn thường đi theo Chúa Giêsu trên bước đường giảng đạo, lại cũng phải kể luôn em bé dễ thương đã góp năm chiếc bánh và hai con cá. Thì ngày nay, Chúa Giêsu vẫn gọi và bảo các Tông Đồ người Việt của Ngài như Đức Cha, như các cha trong Giáo Phận Vinh cũng hãy lo liệu sao cho Dân Thánh của Ngài tại Giáo Xứ Tam Tòa được ăn no Bình An, cho dẫu có phải chịu cái nắng chang chang như thiêu như đốt, ngồi lệt bệt trên hè phố lề đường.
Hôm thứ hai 20 tháng 7 vừa qua, người dân Tam Tòa đã bị Công An đánh cho tan tác, đổ cả máu, xập cả nhà tạm, bị bắt giam, bị dọa nạt ép cung. Nhưng tôi đọc thấy nghe thấy rằng họ đã vượt qua được cơn sợ hãi hốt hoảng rồi, họ đang tìm lại được Bình An, mà không phải là thứ bình an theo kiểu người đời hay nói, ở đây Bình An là của chính Chúa Giêsu trao cho, Bình An viết hoa, Bình An mang tên Giêsu hẳn hoi.
Chú bé vị thành niên tên Tiến trả lời điện thoại của cha Khải từ Thái Hà, Hà Nội, gọi vào như thế này: “Thưa cha, họ đánh quá, con đã bị ma quỷ cám dỗ, nên con đã phạm tội làm chứng dối !” Thì ra chiếc bánh và con cá ngày nay mà chú bé Tiến đem trao cho Chúa Giêsu lại chính là lòng ăn năn sám hối, là sự tỉnh ngộ sau cơn hoảng sợ. Mà chắc không chỉ có chú bé Tiến ấy, mà nhiều người lớn khác hôm ấy cũng đã hoặc sẽ bị bạo quyền đe dọa o ép đến nỗi phải chối, phải nói sai sự thật, phải làm chứng dối. Và sau đó nhờ tiếng lương tâm bản thân một tín hữu, nhờ sự hiệp thông của cả Giáo Phận Vinh, của bà con tín hữu gần xa các nơi, họ sẽ hoán cải và họ sẽ được Chúa Giêsu tha thứ. Những chiếc bánh, những con cá như thế mới thật đáng quý. Chúa Giêsu sẽ tận dụng tất cả những thứ yếu đuối sợ sệt ấy để làm nên phép lạ Bình An hóa nhiều.
Vâng, Chúa Nhật này, chính bản thân tôi sẽ dâng Thánh Lễ ở trong Sàigòn này cho hàng ngàn Người Xa Quê, tôi sẽ xin được nhận lấy những chiếc bánh “yếu đuối” và những con cá “sợ sệt” ấy để làm của lễ dâng lên Chúa Cha, rồi Chúa Thánh Thần sẽ thánh hóa, và từ tay Chúa Giêsu sẽ bẻ ra trao cho muôn người.
Anh chị em Giáo Dân Giáo Xứ Tam Tòa chưa bao giờ tôi được gặp mặt mà đã thấy gần gũi thương mến, tất cả anh chị em sẽ hiện diện, sẽ đóng góp phần của mình cho phép lạ của Chúa Giêsu được thành sự, và Bình An sẽ hóa nhiều, nuôi cho anh chị em tín hữu chúng tôi trong Nam, ngoài Bắc, cho cả anh chị em miền Trung, cho cả Giáo Xứ Tam Tòa được ăn no. No Bình An Giêsu ngay giữa những bách hại tàn bạo nhất.
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT,
thứ năm 23.7.2009
No comments:
Post a Comment