Đối
với các tín hữu Công Giáo Việt Nam, nhất là đối với những ai thường lui tới các
Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Bắc Trung Nam, đều biết vị Thánh sáng lập Nhà DCCT: Thánh An Phong.
Thánh An Phong xuất thân là một luật sư nổi tiếng của
thành Napoli, con nhà giàu có. Từ một luật sư sẽ thừa kế gia tài to lớn của
người cha là cả một đội thương thuyền, An Phong sẽ rũ bỏ tất cả khi trở thành
một Linh Mục, và cuối cùng là một Linh Mục của những người nghèo khổ, những
người bị gạt ra bên lề xã hộị, những người bị bỏ rơi hơn cả.
Khi trình đơn xin thiết lập nhà dòng, Tòa Thánh đã bác bỏ
việc cấp phép với lý luận Nhà Dòng nào cũng đều có mục đích lo cho người nghèo,
không cần phải lập thêm một Dòng mới làm chi nữa. Nhưng sau Tòa Thánh đã thuận
lòng cấp phép vì Thánh An Phong chỉ ra DCCT không chỉ nhắm đến người nghèo
chung chung, nhưng là những người nghèo
bị bỏ rơi hơn cả. Đặc sủng rao giảng Tin Mừng cho những người bị bỏ rơi hơn
cả, những người tất bạt, những người bị gạt ra bên lề xã hội, theo chân con cái
của Thánh An Phong cho đến tận hôm nay, và vẫn còn theo chân và rọi sáng đường
đi mãi cho những ai sống Ơn Gọi đặc biệt này.
Trên
hành trình tìm kiếm ơn gọi, An Phong đã đặt những bước chân đầu tiên của mình
trong pháp đình với ước mong bảo vệ chân lý, bênh vực sự thật. Châm ngôn của vị
luật sư trẻ này là không bao giờ cãi trắng ra đen, và quyết định của ngài là
luôn nhận lời bênh vực cho người nghèo khi phải chọn giữa hai thân chủ. Quyết
tâm không cãi trắng ra đen là nền tảng để ngài chọn lựa thân chủ nghèo, có một
cái gì đó lờ mờ cho ta thấy mối tương quan của sự thật và người nghèo mà sau
này khi thiết lập Nhà Dòng Chúa Cứu Thế, Thánh An Phong sẽ làm thật rõ nét
trong mục đích của Hội Dòng.
Trong
Tông Huấn Niềm Vui của Tin Mừng, Hội Thánh cũng nói rõ điều đó ở số 48: “…Hôm
nay và mãi mãi, “người nghèo là những người ưu tiên được đón nhận Tin Mừng”, và
việc Tin Mừng được tự do rao giảng cho họ là dấu chỉ về vương quốc mà Chúa
Giêsu đến để thiết lập. Chúng ta phải nói thẳng ra rằng “có một dây liên kết
không thể phân ly giữa Đức Tin của chúng ta và người nghèo”. Chúng ta đừng bao
giờ bỏ họ.”
Khi
thiết lập Nhà Dòng, Thánh An Phong mong muốn ơn gọi của Hội Dòng là rao truyền
sự thật, rao truyền chân lý, quả thật không thể chia cắt chân lý sự thật với
người nghèo, vì giữa hai thực thể này có một mối dây liên kết không thể phân
ly. (Ảnh cha thừa sai DCCT Canada Lucien
Olivier và các trẻ em bị bỏ rơi ở Việt Nam trước 75).
Người
Tu Sĩ Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam hôm nay nghĩ sao về ơn gọi của chính mình? Bao
nhiêu người nghèo, bao nhiêu người bị đọa đầy oan ức, bao nhiêu người chết tức
tưởi đau thương… và cả một hệ thống dối trá, gian xảo và cướp bóc từ trên xuống
dưới? Bài đọc một ngày thứ bảy tuần 17 trích trong sách Ngôn Sứ Giêrêmia 7, 1 –
11, tố cáo những kẻ đi theo ngoại bang, ức hiếp người nghèo, bóc lột kẻ cô thân
cô thế, chạy theo những lời dối trá, vào hùa với bọn gian manh rồi lại nghênh
ngang lên đền thờ cầu nguyện, Giêrêmia gọi đó là những kẻ biến đền thờ thành hang
trộm cướp!
Rao
giảng Tin Mừng là rao giảng sự thật, không thể làm tôi hai chủ khi muốn rao
giảng Tin Mừng mà lại im lặng, hay tệ hơn nữa, vào hùa, chạy theo sự dối trá,
thậm chí bản thân cũng làm điều dối trá mà lánh xa người nghèo.
Chuẩn
bị nhìn ngắm Thánh An Phong trong ngày kính nhớ 1 tháng 8 sắp tới đây, là dịp
chúng ta soi rọi tâm linh một cách dứt khoát và phân định lương tâm trước ơn
gọi cuộc đời. Ở đâu, nơi nào có ngọn GIÓ
LÀNH CHÂN THẬT?
Lm. VĨNH SANG, DCCT, 28.7.2018
No comments:
Post a Comment