Thứ Bảy, 26-11-2016 | 20:42:58
Trong một
cuộc phỏng vấn đặc biệt, một trong ba vị tân hồng y Hoa Kỳ đã trình bày các
quan điểm của ngài về một số vấn đề then chốt của Giáo hội.
Đức Hồng y Joseph Tobin là một
trong ba vị giám mục Mỹ nhận mũ đỏ vào ngày thứ Bảy tuần trước.
Vị Hồng y
64 tuổi vừa được tấn phong là một thừa sai Dòng Chúa Cứu Thế và là người con
lớn nhất trong gia đình có 13 anh chị em. Đức Tân Hồng y sinh ở Detroit,
Michigan, được thụ phong linh mục vào năm 1978, và rồi trở thành Bề trên Tổng
quyền Dòng Chúa Cứu Thế vào năm 1997. Từ năm 2010 đến 2012, ngài đã phục vụ
trong vai trò là Tổng Thư ký của Bộ về đời sống thánh hiến và các hiệp hội đời
sống tông đồ, nơi ngài đã giúp hướng dẫn một cuộc điều tra nghiêm trọng 341 hội
dòng nữ tông đồ ở Mỹ.
Trong
cuộc phỏng vấn đặc biệt vào ngày 21 tháng 11 ở Roma với hãng thông tấn
Register, Đức Hồng y Tobin nói rằng ngài không loại trừ việc cho người ly dị và
tái hôn rước lễ, nhưng cũng có thể thấu hiểu những người muốn có “sự rõ ràng”
hơn trong Amoris Laetitia, Tông huấn hậu Thượng Hội đồng Giám mục về gia
đình của Đức Giáo hoàng Phanxicô. Đức Tân Hồng y, nguyên là Tổng Giám mục của
Indianapolis mới được bổ nhiệm làm Tổng Giám mục Newark, cũng bày tỏ lòng
ngưỡng mộ của ngài đối với vị phó tổng thống đắc cử Mike Pence, và sẽ khuyến
khích tân chính quyền phò sự sống.
Edward
Pentin: Kính thưa Đức Hồng Y, ngài
đã nói rằng sự bổ nhiệm này đã khiến ngài bị sốc, bây giờ ngài đã đón nhận nó?
ĐHY.
Tobin: Vâng đúng thế, đã có một sự rõ
ràng cụ thể hơn vào cuối tuần này! Nhưng, như bạn biết, tôi thiết nghĩ rằng khi
tôi có một vị thế rộng lớn hơn trong việc phục vụ, tương xứng với điều mà tôi
đã được mời gọi, điều này có gây một chút lo âu. Một mặt thì cả Công Nghị Hồng
Y lẫn các Thánh Lễ hôm qua thật là tuyệt diệu, mặt khác nó có chút gì đó mơ
mộng – tôi tưởng thế.
Edward
Pentin: Cũng có bổn phận to lớn.
ĐHY. Tobin: Có điều đó và tôi nghĩ một điều khác, đó là “hậu
quả kép” (the double whammy) của việc được đưa vào Công Nghị Hồng Y, và rồi
được yêu cầu chuyển đi nơi khác. Tôi có một số người ở đây, họ đến từ Indiana
và đây quả thật là một thời khắc ngọt ngào lẫn đắng cay đối với chúng tôi.
Edward
Pentin: Về việc bổ nhiệm đến Newark:
Có phải ngài đã được báo cho biết trước khi ngài được thăng chức Hồng y?
ĐHY.
Tobin: Không, việc bổ nhiệm này đến
sau hai tuần. Một số người nói với tôi: “Cám ơn ngài đã nói lời xin vâng”. Tôi
nói rằng tôi đã không có một sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ đơn giản đươc thông
báo: “Đức Thánh Cha đã bổ nhiệm ngài đến Newark”.
Edward
Pentin: Ngài có biết tại sao lại có
sự bổ nhiệm này, khi mà Newark quá gần bên New York, nơi đã là một toà hồng y rồi?
ĐHY.
Tobin: Không, tôi không biết. Tôi đã
không vui lắm với việc bổ nhiệm này. Tôi đã nói rằng tôi là một thừa sai. Đó đã
là điều tôi tự ý thức về mình, nó là ơn gọi của tôi, tôi đi đến nơi đâu mà tôi
được sai đến. Nhưng tôi đã nói: đây dường như là một sự không công bằng khủng
khiếp đối với dân chúng ở Indiana.
Edward
Pentin: Đề cập đến Đức Thánh Cha,
người ta nói rằng ngài có chung tầm nhìn mục vụ với Đức Thánh Cha.
ĐHY.
Tobin: Tôi nghĩ điều này để Đức Thánh
Cha đánh giá thì tốt hơn, nhưng quả thật là có một số yếu tố chung.
Edward
Pentin: Ngài có thể nói gì về tầm
nhìn đó?
ĐHY.
Tobin: Tôi đề nghị, thí dụ, tầm nhìn
về một Giáo hội có thể trở nên nhỏ bé hơn, nhưng là một Giáo hội dấn thân cao
độ; tôi có tầm nhìn rộng hơn, tôi cho rằng tôi có thêm cái nhìn về bức tranh
lớn hơn của một bệnh viện dã chiến, nếu bạn muốn; bệnh viện dã chiến này trước
hết cố gắng đưa người ta vào trong một số loại tương quan nào đó với Thiên Chúa
và rồi tiếp tục giải thích cho họ biết những điều mà mối tương quan đó yêu cầu
theo Lời Chúa và Truyền Thống. Nếu bạn muốn, như một ẩn dụ, tôi đã từng luôn bị
ấn tượng trong việc hành hương, cả những câu chuyện hành hương trong văn
chương giống như Chaucer[1],
và tôi đã từng đam mê nó, bởi vì dường như ngay cả trong những xã hội tục hoá
nhất thì ý niệm về hành hương vẫn còn mang một số giá trị.
Dòng Chúa
Cứu Thế chúng tôi có một ngôi nhà thờ nhỏ ở về phía Nam của nước Hà Lan, và cứ
mỗi cuối tuần hàng ngàn người vẫn cứ đến đó hành hương, trong một đất nước tục
hoá vào bậc nhất thế giới. Tôi cũng đã thấy điều tương tự ở Pháp, ở Santiago di
Campostela. Ở Santiago điều làm tôi thấy thú vị là Botafumeiro, cái lư
hương khổng lồ có thể quét ngang qua trung tâm của Vương Cung Thánh Đường. Nó
không hiện hữu ở đó chỉ đơn giản cho các mục đích khổ chế hay tôn giáo. Người
ta nói rằng đặc biệt vào thời Trung Cổ, những đám dân đến đó có những … mùi hôi
thối! Vì vậy, một Giáo hội vẫn cần cái lư hương khổng lồ (Botafumeiro)
là một phần của tầm nhìn đó và tôi nghĩ Đức Phanxicô cũng có cái nhìn đó. Tôi
không nghĩ Đức Thánh Cha muốn làm giảm thiểu, trong bất kỳ cách nào, sự cam kết
rõ ràng mà một người môn đệ phải có. Tôi nghĩ rằng ngài muốn trước hết phải đưa
người ta vào trong các căn lều để chúng ta có thể nói chuyện với họ.
Edward
Pentin: Ngài đánh giá điều gì quan trọng nhất trong tầm nhìn mục vụ của
Đức Giáo hoàng? Phải chăng sự vươn ra ngoại biên của Đức Giáo hoàng để mang vào
trong Giáo hội những người vì lý do nào đó đã chưa bao giờ lắng nghe Giáo hội?
ĐHY.
Tobin: Tôi đã có lợi thế được làm việc
với các giáo hoàng khác nhau, một chút ít với Đức Gioan Phaolô II khi tôi làm
Tổng Quyền ở đây. Chúng tôi có những buổi họp bàn công việc và tôi nghĩ chúng
tôi đã có một tương quan tốt với nhau. Mối tương quan của tôi với Đức
Bênêđíchtô lại gần gũi hơn nhiều. Tôi lấy làm vui mừng được gặp ngài vào hôm
thứ Bảy… và khi ngài nhìn thấy tôi ngài nhìn tôi và nói: “Cha Tobin!” (Padre
Tobin!) Chúng ta biết nhau trong một thời gian dài.” Tôi nói: “Vâng ạ, chúng ta
biết nhau đã lâu.” Trước hết mối tương quan đó của tôi với ngài khi ngài làm
Tổng Trưởng Bộ Giáo Lý Đức Tin, và sau đó là Giáo hoàng.
Tôi nghĩ
mỗi vị trong các ngài đã mang đến những món quà không thể tin được đối với Sứ
vụ Phêrô của các ngài. Tôi nghĩ điều mà Đức Phanxicô mang đến là một thứ ngôn
ngữ vượt quá ngôn từ. Ngài có loại ân sủng tự nhiên này của việc kết hợp những
từ ngữ mà người ta có thể hiểu với các cử chỉ mà họ cũng hiểu. Đối với tôi, đó
là một tính cách nhân bản rất tự nhiên, và tôi tin là ngài biết mình. Tôi nhớ
lại buổi sáng sau khi ngài viếng thăm Philadelphia, tôi đang gói ghém hành lý
để trở về Indianapolis. Theo dõi tin tức, tôi nghe một nhà báo Mỹ hỏi ngài
trong một cuộc họp báo không chuẩn bị trước trên máy bay rằng bây giờ Đức Thánh
Cha cảm thấy thế nào khi ngài gần như là một ngôi sao nhạc rock ở Mỹ. Ngài đã
khá nghiệm nghị và nói đó là một “nơi chốn nguy hiểm”, như tôi nhớ lại, và ngài
nói rằng “tôi phải khẳng định rằng tôi làm điều gì là tôi làm vì những lý do
đúng đắn”. Đối với tôi, khi tôi nghĩ về nó sau đó, nó chuyển tải một sự tự nhận
thức rằng ngài đã cảm thấy rằng có lẽ sự ngưỡng mộ thái quá có thể dẫn đến một
sự mất kiểm soát. Tôi nghĩ ngài đã có một sự khổ chế rất cao của Thập Giá.
Trong Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng, một trong những phê bình của ngài đối
với hàng giáo sĩ, tu sĩ, đó là điều ngài gọi là “những dịch vụ mục vụ”, những
người trốn chạy khỏi Thập Giá. Đối với ngài, Thập Giá là một phần của sự phục
vụ.
Edward
Pentin: Một số người lo ngại rằng
Đức Giáo hoàng đang làm cho những sự cải cách của ngài đi quá xa, rằng ngài
đang muốn cách mạng Giáo hội, lên khung nó trong hình ảnh của chính ngài, và
không nhìn toàn thể Giáo hội cùng với ngài, không có sự trợ giúp đối với những
ai phê bình. Ngài có tán đồng với bất kỳ điều nào trong các điều đó không?
ĐHY.
Tobin: Kinh nghiệm của tôi về điều đó
có thể khác. Tôi không thấy có bất cứ lý do gì để cho rằng, như điều bạn có thể
gọi, đó là một sự thực hành quy ngã. Tôi nghĩ Đức Giáo hoàng chân thành, và tôi
nghĩ ngài đặt vai trò của Chúa Thánh Thần vào một vị trí ưu tiên cao độ,
điều đó đặt ngài trong một truyền thống với Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II và
với Đức Bênêđíchtô XVI. Thật thú vị rằng trước Thượng Hội Đồng Giám Mục [về
việc Tân Phúc Âm Hoá] vào năm 2012, khi tôi vẫn còn làm việc ở đây, tôi đang
nghiên cứu các tài liệu, và tôi nhớ lại các tài liệu tiền Thượng Hội Đồng đề
cập đến từ “biện phân” 24 lần. Tôi nghĩ Giáo hội đã nhận thức, ngay cả sau này
dưới thời Đức Bênêđíctô, rằng không có những giải pháp hời hợt, qua loa. Vì thế
tôi thiết nghĩ bất cứ một loại phong trào cải cách nào cũng có thể xuất hiện
đối với một số người như thể một cuộc cách mạng. Tôi nghĩ nhiều người ở phía
cánh tả, ta có thể nói như vậy, lại cảm thấy thấy lo âu rằng Đức Thánh Cha đã
chưa đi xa đủ. Tôi có thể nói ngài thấy chính mình ở trung tâm của ngôi nhà
thờ, chứ không phải ở trong các nhà nguyện lẫn khuất cạnh bên.
Edward
Pentin: Đức Giáo hoàng được ngưỡng
mô bởi ngài làm cho Giáo hội xuất hiện ra với thế giới rộng lớn hơn khi không
quá kết án, và vì lôi cuốn họ vào trong Giáo hội. Có phải đây cũng là quan điểm
của ngài?
ĐHY.
Tobin: Tôi nghĩ bạn có một cơ hội tốt
hơn để cho người ta lắng nghe bạn nếu bạn không khai mở bằng lưỡi câu trọn hảo
nhất của bạn. Và một lần nữa, ở đây Đức Phanxicô đứng ở trong Truyền Thống, bởi
vì bạn sẽ nhớ rằng Đức Bênêđíctô XVI đã nói và viết nhiều lần rằng nếu bạn giới
thiệu Tin Mừng trước hết và quan yếu như một tập hợp luân lý, bạn gây nên sự
hiểu sai Tin Mừng là gì. Bạn nhớ rằng Tin Mừng trước hết và cốt yếu là khả năng
của sự gặp gỡ một ngôi vị, đó là Thiên Chúa hằng sống. Cuộc gặp gỡ sau đó, như
dòng mở đầu của Niềm Vui Tin Mừng nói, sẽ làm tất cả đổi khác. Nhưng đó
không phải là một sự thực hành trong viết lách sáng tạo đối với Đức Phanxicô.
Tôi nghĩ ngài đang phác thảo dựa trên Truyền Thống, và một lộ trình được thiết
lập đã được khai mở.
Edward
Pentin: Tiếp tục với Tông huấn
Amoris Laetitia, giống như Đức Thánh Cha, Đức Hồng y cũng đã nói trong một cuộc
phỏng vấn gần đây rằng tài liệu này không thể bị giảm thiểu vào vào một vấn nạn
“Có hay Không” trong một tình huống mục vụ cụ thể. Có phải ngài đang cho rằng
những giáo huấn luân lý như những gì được Mười Điều Răn đưa ra, và một cách đặc
biệt hơn trong trường hợp này là về Điều Răn Thứ Sáu, về tội ngoại tình, là màu
xám, dựa theo hoàn cảnh? Bởi vì một số người tranh luận rằng Giáo hội đã dạy về
điều này cách rõ ràng; đó là một sự lựa chọn rõ ràng “Có” và “Không.”
ĐHY.
Tobin: Tôi nghĩ có một nổ lực nào đó ở
một số thành phần của Giáo hội – mà tôi hiểu được – để có được một sự rõ ràng
cụ thể, hoặc là một sự đúng thời đúng lúc, và tôi nghĩ để nắm bắt một tài liệu
vốn mang tính thần học và mục vụ và cố gắng thử nghiệm và xem xét nó trong
những lãnh vực khác nhau, điều mà chúng ta có thể gọi là việc làm có tính luật
lệ. Tôi không tin rằng Đức Thánh Cha đang đề nghị những câu trả lời cụ thể,
nhưng ngài đã nói rằng nếu bạn muốn có được câu trả lời trong cuộc sống, thì
đây là con đường bạn đi. Đây là tiến trình bạn phải theo. Với tư cách là những
giám mục, chúng tôi cần đóng một vai trò quan trọng hơn, và chúng tôi cần làm
điều đó chung với nhau.
Đằng sau
những sự thể này là một sự chuyển dịch có tính Giáo hội, vốn không phải là
không được biết đến trong lịch sử của Giáo hội, nhưng tôi nghĩ sau một hoặc hai
thế kỷ của một mối tương quan, vị thế của một giám mục trong một Giáo hội đặc
thù và Đức Giáo hoàng Roma, có một nỗ lực làm cho trở nên rõ ràng, ít là tôi
nghĩ điều đó nơi Đức Thánh Cha, trao ban cho Thượng Hội đồng giữa các giám mục
với nhau một tầm quan trọng đặc biệt. Nhưng Thượng Hội đồng này không có nghĩa
một điều gì đó tương tự như chơi đàn piano – tay phải không biết tay trái đang
làm gì. Nó có nghĩa rằng các giám mục, dưới sự tác động của Chúa Thánh Thần, áp
dụng Lời mặc khải của Chúa và những nguyên tắc của Truyền Thống của chúng ta
vào những tình huống cụ thể. Điều này tôi nghĩ, khởi đi từ Công Đồng Giêrusalem
vào Năm 50, đã hiện hữu nơi việc phục vụ của công ghị tông đồ.
Edward
Pentin: Việc tranh luận liên quan
đến vấn đề này, đó là khi nói đến luân lý, cần phải có một sự rõ ràng, bởi vì
việc đi xuống con đường sai lạc có thể là rất nguy hiểm, đặt các linh hồn trong
nguy cơ bị băng hoại. Liệu có phải sự rõ ràng này đã bị tài liệu này che mờ đi?
ĐHY.
Tobin: Tôi nghĩ rằng mọi trường phái
thần học mà tôi biết đã chưa bao giờ đưa ra một cái nhìn hoàn toàn khách quan
khoa học cho một quyết định luân lý. Những hoàn cảnh của con người đó và tình
huống cụ thể của anh hay chị ấy luôn luôn đóng một vai trò nhất định. Bạn có
thể nghĩ đến điều chúng ta học trong giáo lý về ba điều kiện cấu thành một tội
trọng: một là điều nghiêm trọng tự thân; điều kế đến là phải thực hiện với
những hoàn cảnh riêng của người đó, sự tự do của ý chí và sự hiểu biết trước
cách đầy đủ về hành động mình làm.
Edward
Pentin: Vậy thì Đức Hồng y có tin
rằng một cặp đã ly dị và tái hôn không sống trong tình trạng tiết dục có thể
được rước Mình Thánh Chúa trong một số trường hợp không?
ĐHY.
Tobin: Tôi đã không đương đầu, hoặc áp dụng, vấn đề này theo cách đó, nhưng
tôi không loại trừ nó. Tôi nghĩ có những khả thể, ví dụ, một người mẹ bị bỏ rơi
với những đứa con. Vâng, vì thế tôi không tự mình loại trừ khả thể này.
Edward
Pentin: Tranh luận đàng sau the
Dubia (Bản câu hỏi cần được làm sáng tỏ) chính là nó đã được giải thích theo
cách mà ngài và những vị khác đề nghị; và rồi, ví dụ, ngài có Đức Hồng y
Raymond Burke và Tổng Giám mục Charles Chaput, những vị nói rằng việc cho rước
lễ sẽ không bao giờ được phép trong các trường hợp như thế. Và kết quả là bốn
vị hồng y, những vị đã ký vào thư Bản câu hỏi cần được làm sáng tỏ (the Dubia),
cho rằng có sự lẫn lộn này, và sự lẫn lộn này đang dẫn đến sự bất đồng. Ngài
nói gì về điều này?
ĐHY.
Tobin: Đối với tôi, một trong những giải
pháp cho Đức Tổng Giám mục Chaput, Đức Hồng y Burke, Đức Hồng y
Tobin và cho những người khác là ngồi lại đối thoại với nhau, chứ không
thực hiện nó qua phương tiện truyền thông. Chúng ta có thể khẩn cầu Chúa Thánh
Thần, đôi khi nói ra một cách rõ ràng như cách Phaolô và Phêrô đã chia sẻ với
nhau, và xác tín rằng Chúa Thánh Thần sẽ dẫn đưa chúng ta đến sự áp dụng đúng
đắn về giáo huấn của lời tuyên bố huấn quyền này.
Edward
Pentin: Nhưng một trong những lý do
xuất hiện the Dubia, và chắc chắn chúng được cho phổ biến công khai, là bởi vì
Đức Giáo hoàng đã quyết định không đối thoại hoặc trả lời họ; và mặc dầu ngài
nói về việc xây những chiếc cầu, ngài đã không làm như thế với những ai chỉ
trích Tông huấn, những người đang đứng lên vì luật luân lý trong những trường
hợp này. Liệu cần có thêm việc đối thoại về vấn đề này?
ĐHY.
Tobin: Tôi không chấp nhận việc tường
thuật cách máy móc đó, rằng Đức Giáo hoàng từ chối đối thoại với Đức Hồng y
Burke hoặc với Đức Tổng Giám mục Chaput. Tôi không biết. Có thể ngài được cho
là đang bỏ lỡ sự đối thoại đầu tiên, bởi vì trong trường hợp này bạn đang nói
về người Mỹ, về Hội đồng Giám mục Công giáo Mỹ. Tôi nghĩ rằng nếu có một cuộc
trao đổi giữa chúng tôi, và nếu có những chỉ dẫn cần thiết đến từ Hội đồng Giám
mục, hơn là đến từ các giám mục riêng lẻ, thì rất có thể đưa đến sự trả lời
hoàn toàn khác. Tôi không biết liệu Đức Giáo hoàng đang có dự định cho câu trả
lời cho điều này hay không. Tất cả điều này đã khuyấy động tuần qua hoặc đại
loại như thế, vì vậy ở đây tôi thật sự chưa nghiên cứu được diễn tiến của sự
việc.
Edward
Pentin: Đề cập đến thời gian Đức
Hồng y ở trong Bộ về đời sống thánh hiến, ngài nghĩ gì về vấn đề liên quan đến
Các Anh Em Phan Sinh Mẹ Vô Nhiễm? [Sau khi có những lời phàn nàn của một số anh
em lớn tuổi với Bộ về Đời Sống Thánh Hiến, Đức Bênêđíctô XVI đã chấp thuận mở
cuộc điều tra về một số thực hành của Luật truyền thống].
ĐHY.
Tobin: Tôi có một cộng đoàn Anh Em
Phan Sinh Mẹ Vô Nhiễm trong Tổng Giáo Phận tôi, và họ sống khá tốt. Hình thức
can thiệp đó của Toà Thánh chỉ thật sự khởi động sau khi tôi rời Bộ, vì thế tôi
sẽ không bình luận về toàn bộ sự kiện đó ở đây bởi vì tôi không biết rõ điều gì
đã xẩy ra từ sau khi tôi rời Bộ. Tôi chỉ biết điều này: Vấn đề đã bắt đầu bởi
chính các anh em trong Hội Dòng đó. Quyền bính Hội thánh thường rất hiếm khi
can thiệp vào cho đến khi sự việc rõ ràng là có vấn đề mà không thể giải quyết
được, việc sử dụng các cơ chế đặc thù của việc quản trị đối với một hội dòng
thánh hiến, vốn thường có một tổng công hội theo sau bởi một sự quản trị tổng
quyền.
Vì thế,
không, nó không phải như thể là Bộ về đời sống thánh hiến đã nhúng tay vào các
hội dòng và nói: “Nào, chúng ta hãy tìm một điều truyền thống để chúng ta có
thể tấn công.” Không phải vậy. Đó là vấn đề giữa các anh em của Hội Dòng đó với
nhau, chính họ yêu cầu có sự can thiệp đó.
Tổng Công
Hội đã đưa ra những nghị quyết mà sự lãnh đạo tổng quyền đã không chập thuận và
vấn đề đã đi sang một hướng khác. Tôi nghĩ có những chi tiết khác mà ít là có
thể cho Toà Thánh có một sự can thiệp, bởi vì một Hội Dòng thuộc Quyền Giáo
Hoàng đã được Toà Thánh chấp thuận, và vì thế Toà Thánh có trách nhiệm cách nào
đó. Tôi cũng đã nói điều này với các nữ tu người Mỹ. Đây là điều tại sao Toà
Thánh quan tâm đến vấn đề này, bởi vì Toà Thánh đã chuẩn nhận bạn, nên Toà
Thánh có trách nhiệm để bảo đảm rằng bạn đang trung thành với đặc sủng và sứ vụ
của bạn trong Hội Thánh. Bởi vậy, không, tôi không cho rằng sự lơ là với việc
thực hành tu đức truyền thống là cội rễ của tất cả điều này. Nó thật sự là vấn
đề về việc quản trị.
Edward
Pentin: Trở sang vấn đề chính trị,
Đức Hồng y đã từng có cuộc tranh luận với cựu Thống đốc bang Indiana, Mike
Pence, mà bây giờ là phó tổng thống đắc cử, về vấn đề di dân. Ngài có quan điểm
gì về khả thể tiếp cận đối với việc nhập cư bởi chính quyền Trump sắp tới, và
ngài sẽ cố gắng thế nào để làm việc với họ?
ĐHY.
Tobin: Tôi thật sự hy vọng chính quyền
đó sẽ mời gọi chúng tôi đi vào cuộc đối thoại – chúng tôi ở đây là các giám mục
Công giáo Mỹ, đó không phải là trường hợp của các chính quyền tiền nhiệm. Đã có
một sự thiếu thiện cảm từ chính quyền của Obama.
Edward
Pentin: Nhưng không phải là về vấn
đề nhập cư chứ?
ĐHY.
Tobin: Không, không phải là về vấn đề
nhập cư, nhưng dĩ nhiên, Quốc Hội đã đung đưa bởi những phân hoá của chính nó
để tham dự một cách hiệu quả với nhu cầu cải tổ luật nhập cư. Tôi nghĩ đã có
rất nhiều sự hùng biện vô bổ trong chiến dịch tranh cử và có một sự coi khinh
những người tị nạn và nhập cư.
Edward
Pentin: Nhưng ngài cũng hiểu là quốc
gia có quyền và bổn phận để bảo vệ các biên giới và sự an ninh quốc gia và
những điều khác tương tự.
ĐHY.
Tobin: Vâng, và tôi nghĩ bây giờ luật
nhập cư bị phá vỡ trong nước Mỹ. Tôi nghĩ cần phải làm rõ nó, và dựa vào những
nguyên tắc đạo đức. Tôi không chấp nhận sự kiện rằng Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ
đang bị tấn công bởi làn sóng nhập cư. Không phải như thế.
Edward
Pentin: Dường như chính quyền của
tổng thống Trump sẽ đấu tranh cho một số vấn đề mà Giáo hội rất mực quan tâm,
đặc biệt là trong lãnh vực quyền được sống. Ngài sẽ khích lệ họ trong vấn đề đó
không?
ĐHY.
Tobin: Ồ, vâng, chắc chắn rồi. Như bạn
đã đưa ra, rất khó khăn để có thể hiểu được. … Tôi nghĩ tôi biết vị thế của
Thống đốc Pence là gì. Và tôi có thể nói rằng Thống Đốc Pence và tôi đã có, và
đang có, một một mối tương quan tốt và đầy tôn trọng. Điều tôi ngưỡng mộ ông ấy
nhiều là ở cách ông ấy giới thiệu về mình, và tôi đã bảo vệ cho ông ấy về điều
này, bởi vì ông ấy nói: “Tôi là một Kitô hữu, một người Mỹ và một người bảo
thủ.” Và ông ấy đã bị các phóng viên ở Indianapolis chì chiết vì đã không nói
ông ta là một người Mỹ trước. Tôi đã lên tiếng bảo vệ ông ấy rằng: Đối với một
tín hữu thì việc đặt căn tính quốc tịch của bạn trên căn tín của bạn như là một
môn đệ của Chúa Giêsu dường như là một sự thờ ngẫu tượng vậy. Vì vậy tôi nghĩ
ông ấy rất là chân thành về niềm tin tôn giáo của mình.
Edward
Pentin: Có rất nhiều điểm chung ở
đây.
ĐHY.
Tobin: Vâng, đúng thế. Chúng tôi tiếp
tục nói chuyện với nhau. Tôi nghĩ cho dù vấn đề gì đã xẩy ra giữa chúng tôi,
tôi đã nói với ông ấy rằng: “Những lời công kích phải được nuôi dưỡng mới tồn
tại được, và tôi đã không nuôi dưỡng chúng”, và ông ấy cũng không làm thế.
Thực hiện
bởi Edward Pentin,
đặc phái
viên của Hãng Thông tấn Register tại Roma.
Đình Trí
chuyển ngữ
[1] Chú thích người dịch: G. Chaucer (1342-1400) là
một nhà thơ người Anh. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là “The Canterbury
Tales”, là một chuỗi những câu chuyện được nối kết với nhau do những nhóm khác
hành hương kể lại.