“Tôi muốn ngỏ lời với tất cả anh chị em trong giờ phút quyết liệt này của lịch sử chúng ta. Không ai trong anh chị em được đứng ngoài lề. Hãy lên tiếng hợp với tất cả công dân Tiệp Khắc, cùng với những người thuộc sắc tộc khác, dẫu họ là tín hữu hay không có tín ngưỡng. Quyền tự do tín ngưỡng không thể tách rời khỏi những quyền dân chủ khác, tự do là điều không thể phân chia được.” (Đức Hồng Y Tomasek – Tiệp Khắc).
Những lời tuyên bố trên đây của Đức Hồng Y Tomasek làm cho tôi suy nghĩ. Và tôi cũng xin anh chị em suy nghĩ, vì tất cả chúng ta đều đã thấy rất rõ tình trạng thiếu phấn đấu của Giáo Hội VN cho tự do tôn giáo và cho nhân quyền và dân quyền của người dân VN hôm nay. Mong rằng Giáo Hội VN sẽ sám hối về những thiếu sót đó.
Cách đây 20 năm, vào tháng 4 năm 1990, trong Tuần Thánh chuẩn bị Lễ Phục Sinh, tôi đã giảng 3 bài về sự sám hối: sám hối cá nhân, sám hối tập thể của GHVN, sám hối của đảng CS. Riêng trong bài giảng thứ hai, tôi đã chân thành và mạnh dạn kêu gọi Giáo hội VN, đặc biệt là Hội Đồng Giám Mục, phải sám hối vì chưa hoàn thành chức năng ngôn sứ của mình. Chính vì bài giảng đó và bài giảng của ngày hôm sau về việc đảng CS phải sám hối, tôi đã bị Nhà Nước trục xuất ra khỏi thành phố Sài Gòn và quản chế 3 năm ở Cần Giờ.
Tiếc là 20 năm sau, những gì tôi đã nói hôm đó với Giáo Hội Việt Nam, đặc biệt với Hội Đồng Giám Mục, có vẻ vẫn còn y nguyên tính thời sự. Do đó, hôm nay, tôi xin phép nhắc lại những gì tôi đã nói hồi tháng 4 năm 1990 ấy về Hội Đồng Giám Mục Việt
Hiến chế của Công Đồng Vatican II về Giáo Hội trong thế giới ngày nay đã tuyên bố: “Vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của con người hôm nay, nhất là của người nghèo và những ai đau khổ, cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của các môn đệ Chúa Kitô, và không gì thực sự là của con người mà lại không gieo âm hưởng trong lòng họ. Thực vậy, cộng đoàn của họ được cấu tạo bằng những con người được họp lại trong Chúa Kitô, được Chúa Thánh Thần hướng dẫn trên con đường về Nước Cha và đã đón nhận tin mừng cứu rỗi phải được gửi đến cho tất cả mọi người. Vì thế, cộng đoàn tín hữu cảm thông thực sự và sâu xa liên đới với con người và lịch sử nhân loại” (MV 1).
Trong tinh thần phục vụ con người, Giáo Hội VN cần xét mình lại, xem mình có thực sự và sâu xa liên đới với con người VN hôm nay hay không. Người VN hôm nay hy vọng và lo âu cái gì? Họ lo âu trước tình trạng của một xã hội tan rã trên mọi phương diện, trong đó họ bị tước đoạt những quyền căn bản của con người và người dân. Con người sinh ra bình đẳng và tự do, có tất cả những quyền căn bản của con người mà Thiên Chúa ban cho họ. Thêm vào đó, ngày 10-12-1948, Liên Hiệp Quốc đã ra “Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền”, trong đó có đoạn nói:
“Xét rằng thừa nhận phẩm giá cố hữu của những quyền bình đẳng và bất khả nhượng của con người trong đại gia đình thế giới là đặt nền tảng cho tự do, công lý và hoà bình thế giới;
“Xét rằng vì không biết rõ và khinh miệt nhân quyền nên loài người đã có những hành động dã man đối với lương tâm, và xét rằng sự tiến tới một thế giới trong đó nhân loại sẽ được hưởng tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng và tự do sinh sống không phải sợ hãi và thiếu thốn, đã được tuyên bố là nguyện vọng cao cả nhất của con người;
“Xét rằng điều tối cần là nhân quyền phải được pháp luật che chở, nếu muốn cho loài người không bao giờ phải dùng đến những phương tiện nổi loạn, để chống lại sự tàn bạo và áp bức”
Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc công bố bản Tuyên Ngôn quốc tế này, như là một lý tưởng chung cho các dân tộc và các quốc gia phải tiến tới.”
Biểu tượng của nhân quyền tại Việt
Giáo Hội Việt
Một cuộc "hội thảo" để quảng bá cho linh mục Phạm Bá Trực - Phó CT Quốc Hội VN - do nhà nước tổ chức cùng với các "học giả" Công giáo như Lm Nguyễn Khắc Từ, Phạm Huy Thông... tại Thái Nguyên năm 2009
Trong số các đồ đệ của Chúa Kitô ngày nay vẫn có những gương mẫu anh dũng: mục sư Martin Luther King đã bị ám sát ở Hoa Kỳ, vì bảo vệ quyền người da đen, chống phân biệt chủng tộc; giám mục Romano và sáu linh mục Dòng Tên đã bị ám sát ở Salvador vì bênh vực những người bị áp bức; hồng y Wyszynski ở Ba Lan vì bênh vực Giáo Hội đã gặp nhiều khó khăn…
Đặc biệt Đức Hồng Y Tomasek ở Tiệp Khắc đã phấn đấu cho Giáo Hội như lời ngài tuyên bố trước 200 ngàn người biểu tình tại Praha ngày 21-11-1989 và được đọc tại các nhà thờ ngày chủ nhật 26-11-1989: “ Về phần tôi, tôi không thể nào tỏ ra xa lạ với định mệnh quốc gia chúng ta và toàn thể đồng bào đất nước tôi. Tôi không thể im lặng trong lúc tất cả anh chị em đang hợp lực với nhau để phản đối những bất công mà anh chị em phải chịu từ 40 năm nay, người ta không thể duy trì lòng tín nhiệm đối với giới lãnh đạo quốc gia không muốn nói sự thật và chối bỏ các quyền lợi và các quyền tự do của nhân dân với truyền thống có từ hàng ngàn năm nay, những quyền này vẫn được coi là những quyền bình thường trong những quốc gia trẻ trung hơn đất nước chúng ta.” Rồi ngài kể lại bao nhiêu lần Giáo Hội gửi đến nhà nước những lời khiếu nại nhưng nhà nước đã làm ngơ. Giáo Hội tiếp tục lệ thuộc nhà nước theo những điều hạn chế được áp đặt trên Giáo Hội từ thời Staline… Và ngài kết luận: “Tôi muốn ngỏ lời với tất cả anh chị em trong giờ phút quyết liệt này của lịch sử chúng ta. Không ai trong anh chị em được đứng ngoài lề. Hãy lên tiếng hợp với tất cả công dân Tiệp Khắc, cùng với những người thuộc sắc tộc khác, dẫu họ là tín hữu hay không có tín ngưỡng. Quyền tự do tín ngưỡng không thể tách rời khỏi những quyền dân chủ khác, tự do là điều không thể phân chia được.”
Những lời tuyên bố trên đây của Đức Hồng Y Tomasek làm cho tôi suy nghĩ. Và tôi cũng xin anh chị em suy nghĩ, vì tất cả chúng ta đều đã thấy rất rõ tình trạng thiếu phấn đấu của Giáo Hội VN cho tự do tôn giáo và cho nhân quyền và dân quyền của người dân VN hôm nay. Mong rằng Giáo Hội VN sẽ sám hối về những thiếu sót đó.
Trên đây là những điều tôi đã nói cách đây 20 năm, trước hàng ngàn giáo dân khắp thành phố Sài Gòn đến dự. Họ chờ đợi tôi đề cập đến những vấn đề hóc búa mà họ rất muốn nghe, và họ mong tôi nói thẳng nói thật. Hơn 20 năm đã qua, hoàn cảnh của Giáo Hội và Đất Nước Việt Nam đã có nhiều thay đổi, nhưng tình trạng vi phạm nhân quyền vẫn không giảm bớt, trái lại có vẻ càng tinh vi hơn. Tôi nghĩ Hội Đồng Giám Mục không thể tiếp tục thiếu dấn thân bảo vệ quyền con người.
Và hình như các Đức Giám Mục cũng đã bắt đầu “biến chuyển” khi thành lập Ủy ban Công lý – Hòa bình trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt
Tôi đã hơn 90 tuổi rồi, nhưng vẫn hy vọng sẽ được thấy Giáo Hội và HĐGM VN dấn thân mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn và chân thành hon cho quyền làm người và dân quyền của mọi người Việt Nam không phân biệt tôn giáo, sắc tộc, văn hóa… Tôi chân thành cầu chúc Ủy ban Công lý – Hòa bình thực hiện thật tốt nhiệm vụ thực của mình trước mặt Chúa, trước mặt Giáo Hội và trước mặt đồng bào.
Lm Chân Tín DCCT.
No comments:
Post a Comment