Friday, 26 September 2008

BÀI GIẢNG LỄ KÍNH THÁNH MÁTTHÊU - LM VŨ KHỞI PHỤNG

BÀI GIẢNG LỄ KÍNH THÁNH MÁTTHÊU
CỦA CHA MÁTTHÊU VŨ KHỞI PHỤNG
NHÀ THỜ THÁI HÀ, HÀ NỘI, THỨ HAI 22.9.2008

Kính thưa các cha,
Kính thưa các tu sĩ nam nữ,
Kính thưa tất cả anh chị em,

Tin Mừng thuật rằng, anh Mátthêu đang ngồi ở bàn thu thuế thì Chúa Giêsu đi ngang qua và Người gọi anh: "Hãy theo tôi !" Và anh Mátthêu đã rời bỏ bàn thu thuế, rời bỏ cái bàn tham-sân-si của thế gian mà đi theo Chúa. Từ bữa tiệc mà Mátthêu mời toàn những người tội lỗi như mình đến để liên hoan mừng Chúa Giêsu cho tới ngày Mátthêu được đi theo Chúa Giêsu, được học hỏi với Chúa Giêsu, được chứng kiến Chúa Giêsu chịu chết, Chúa Giêsu Phục Sinh, rồi được sai đi, rồi viết sách Tin Mừng thứ nhất để lại cho Hội Thánh, tôi mường tượng con người đó đi qua biết bao nhiêu kinh nghiệm, đi qua biết bao nhiêu biến đổi để cuối cùng thành... Thánh Mátthêu.

Tôi có vinh dự được nhận Thánh Mátthêu làm Bổn Mạng, cho nên cứ mỗi một năm đến Lễ Thánh Mátthêu, đôi khi tôi lại tự hỏi mình: "Ông Mátthêu từ ngày ngồi ở bàn thu thuế cho tới ngày trở thành Mátthêu Thánh Sử đã đi qua nhiều chặng đường, đi qua nhiều giai đoạn, còn tôi mỗi một năm mừng lễ Thánh Mátthêu thì đã đi qua những giai đoạn gì ?"

Có những năm mừng lễ Thánh Mátthêu thật vui, anh em chị em ngồi với nhau trong một bầu không khí thân mật, tự do phóng khoáng lạ thường, ăn bánh uống nước, kể cho nhau biết bao nhiêu chuyện. Rồi người này, người kia đến tặng quà, tặng hoa. Lại có những năm khác thì rềnh rang bề ngoài mà không có cái gì hết, bởi vì mình đang ở một xứ lạ, chả ai biết mình để mà mừng lễ Bổn Mạng, nhưng bù lại thì lại thấy những cảnh sắc lạ, những người lạ, những xã hội lạ, nó thu hút hết tất cả sự tò mò của mình. Cuối cùng lại cũng rất vui...

Bây giờ so sánh với những lần mừng lễ như thế thì hình như năm nay lễ Thánh Mátthêu Bổn Mạng của tôi là một ngày lễ... buồn ! Không buồn sao được khi chúng ta thấy vị đứng đầu Giáo Hội của chúng ta là Đức Tổng Giám Mục suốt mấy ngày hôm nay bị lăng mạ, bị phỉ báng. Và chả phải chỉ có Đức Giám Mục, chính chúng ta ở đây mới đêm hôm qua thôi, các cha các thầy ở đây bị bao nhiêu người chửi bới bằng những lời lẽ vô cùng tục tằn. Có những cha bị đánh, có những cha bị nhổ nước miếng vào mặt. Tôi ở trong nhà nhưng cũng bị người ta kêu tên ra, người ta bảo: "Mày là cái đồ đáng nhốt !" và bảo "Giết đi !"

Thế thì lễ năm nay sao mà... vui được ? ! ? Nhưng mà tôi nghĩ lại, tôi mới lại thấy rằng năm nay Chúa ban cho tôi rất nhiều món quà để mừng lễ, và tôi muốn trong ngày Lễ Tạ Ơn này, xin ghi nhận lại một vài món quà Chúa đã tặng, Chúa đã ban cho.

Thứ nhất, tôi nhớ cách đây gần một tháng, tôi hối hả từ Sài-gòn bay ra đây bởi vì nghe tin ở ngoài này anh em chị em có những người bị đánh, bị đánh bằng roi điện, bị đánh bằng dùi cui. Rồi vừa mới ra đến đây thì thấy anh chị em bị xịt hơi cay nằm la nằm liệt.

Thế thì lại một ngày buồn nữa, nhưng mà tự nhiên lúc ấy mình lại hiểu ra điều Chúa Giêsu nói: "Phúc cho anh em khi vì Thầy mà anh em bị sỉ vả, bị lăng mạ, bị vu khống. Hãy vui lên vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời rất lớn lao". Khi đó tôi mới nghĩ, trong Tám Mối Phúc, hình như mình không muốn nhận cái mối phúc này, cũng không muốn chúc cho anh chị em khác được cái mối phúc này, nhưng mà tự nhiên Chúa lại cho, hóa ra mình tưởng rằng: thôi, cái mối phúc này thì nhường cho người khác đi, cả đời mình không nhận nữa đâu, cuối cùng thì Chúa lại vẫn cứ cho. Đấy là một món quà !

Hay là trưa hôm nay tôi ngồi trong phòng ăn, nghe một cha kể lại chuyện đêm hôm qua đi mà bị những người chả biết là mặc sắc phục của đoàn thể gì mà nói năng vô cùng tục tĩu, tục tĩu không thể tưởng tượng được, và lại còn nhổ nước miếng vào cha đó nữa. Thế mà cha đó nói rằng có như thế mình mới hiểu thế nào là Chúa Giêsu bị người ta nhổ vào mặt. Thế lại là một món quà !

Đó là những món quà mà bình thường mình chẳng muốn nhận, mà mình cũng chẳng muốn tặng ai những món quà như thế. Nhưng rồi Chúa lại cho mình nhận. Thế là tôi thấy món quà của Chúa cho dịp lễ Thánh Mátthêu năm nay thật là vô cùng đặc biệt !

Món quà thứ hai nữa, là mình cứ nghĩ như: với bấy nhiêu đau khổ, rồi là những sự đánh đấm, rồi là những cái chiến dịch lăng mạ trên báo trên đài suốt cả tháng như thế, thì chắc là mình hỏng bét mất rồi, tan tác mất rồi. Thế mà Chúa lại cho chứng kiến một cảnh tượng rất là bất ngờ.

Cái lúc mà mình được mọi người ca tụng, cái lúc mà mình được người ta nói những lời hoa hòe hoa sói, cho mình là thế này thế kia, thì người đến lại không đông; nhưng bắt đầu từ cái lúc mình bị đả kích, bắt đầu từ cái lúc mình bị bêu xấu thì không biết người ở đâu, từ những rừng những núi nào, từ miền Nam, miền Trung, miền Bắc nào, từ trên Tuyên Quang xuống, từ trong Nghệ An ra, từ tận Kontum ra, không biết người ở đâu mà về đây đông thế ?

Hóa ra tôi nhận thấy một điều, anh em chị em Giáo Dân, mà không phải chỉ Giáo Dân đâu, kể cả người bên lương nữa, đã tìm đến với mình. Có nhiều người bên lương gặp tôi, từ ngày đọc báo, nghe đài đâm ra đồng cảm với các bạn bè ở Thái Hà trong công cuộc đi tìm Công Lý và họ cầu chúc các bạn Thái Hà thành công. Rất nhiều anh em chị em bên lương, nhất là những người tương đối có trình độ, tương đối nghe tin trên đài mà biết phân tích, biết nhận định, biết phê bình. Rất nhiều người vì những mảnh giấy nói về Thái Hà mà đâm ra có cảm tình với Thái Hà. Và tôi nhận được những chứng từ của những người đó, những người bên lương đó.

Nhưng mà hôm nay, chúng ta, giữa những người có đạo với nhau tôi xin nói, đáng lẽ là Thái Hà của chúng ta bị nói xấu, bị bôi đen như vậy thì mọi người chỉ có lánh xa thôi. Và những anh chị em đồng bào thì nói là: những con người xấu xa như vậy, những con người tồi tệ như vậy, làm ô danh Hội Thánh như vậy thì ta phải lánh xa đi, không ngờ sự việc xảy ra lại ngược lại. Người đến đông như thác lũ, người đến từ những nơi xa mình không bao giờ ngờ được.

Hóa ra là trong cộng đồng Dân Chúa đã có một thói quen nhận định, đã có một thói quen phản tỉnh, khi người ta nói thế này... thế này... thế này... thì có nghĩa là thế kia... thế kia... thế kia... Và chẳng ai bảo ai, mọi người kéo đến đông quá. Đến đông quá thì người ta lại tố mình là xúi giục. Có ai xúi giục đâu ! Nhờ đọc báo, nghe đài, thế là đang đêm thức dậy phải đi Thái Hà cho bằng được. Từ trên núi, gọi nhau dậy để xuống Thái Hà cho bằng được, từ trong Nam nháy nhau phải ra Thái Hà cho bằng được. Tự nhiên... !

Ngày trước anh chị em thấy chiều thứ hai làm gì có lễ chiều đông như thế này, mà bây giờ không những là buổi chiều, cả buổi sáng, tăng giờ lễ lên, tăng Tòa Giải Tội lên, tăng các cha lên, hóa ra chúng ta không nghe những lời một chiều, mà chúng ta có một kinh nghiệm gì đấy để mà hiểu nhau, hễ nghe những anh chị em đồng đạo bị phỉ báng là tự nhiên muốn đứng lên, muốn đi tìm nhau.

Và khi ấy nó sinh ra một cái ơn rất lớn mà tôi được nhìn thấy: lúc bình thường, chúng ta vẫn là người có Đạo nhưng có lẽ cuộc sống Đạo của chúng ta bị phân tán, chúng ta còn đang lo chuyện này chuyện kia, tự nhiên cái chiến dịch vừa rồi nó làm cho mọi người nhích lại gần nhau, mọi người xúm lại đây với nhau cầu nguyện.

Chưa bao giờ mình nhận thấy chúng ta chung một niềm tin, chung một phép rửa, chung một Thiên Chúa là Cha, như những ngày vừa qua. Người Nam kẻ Bắc, người Đông kẻ Tây, tự nhiên gặp nhau trong cùng một niềm tin, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhận nhau là anh em. Cái ơn đó là ơn họa hiếm lắm đấy, không dễ gì mà tìm được đâu, vậy mà Chúa lại ban cho chúng ta trong năm nay.

Và không những chỉ gặp nhau, không những chỉ vui với nhau, không những chỉ thắt chặt tình đoàn kết, mà nhất là còn có sự cầu nguyện. Cầu nguyện dâng lên như một dòng nước thủy triều to lớn, tràn ngập hết. Và cái biển cầu nguyện ấy, làm cho tôi nghĩ rằng, mảnh đất này từ ngày xưa đã được cung hiến để mang ơn kêu gọi cầu nguyện, và sau một thời gian nó phần nào như ngủ đông, bây giờ đến lúc ơn gọi cung hiến cho sự cầu nguyện chìm sâu trong lòng mảnh đất này nó thức dậy, và lời cầu nguyện ấy tràn bờ !

Còn muốn gì hơn nữa ? Có bao giờ nhiều Thánh Lễ thế này đâu, có bao giờ nhiều người đi Rước Lễ thế này đâu, có bao giờ nhiều người đi Xưng Tội thế này đâu, những ngày thứ bảy thường có bao giờ mà đông người xin ơn tạ ơn như thế này đâu ? Lại một món quà tinh thần quá lớn, mà Chúa ban cho chúng ta, mà có lẽ chúng ta chưa xứng đáng với ơn ấy.

Rồi chúng tôi lại thấy tất cả những đoàn người đông đảo ấy, ngày này ngày khác, nối nhau đến với Đền Đức Mẹ này, mang cái gì trong lòng vậy ? Mang một niềm khát khao chân lý, muốn có một cuộc sống nói thật, muốn có một xã hội nói thật, muốn có một xã hội đừng bôi bác, đừng bôi đen sự thật, có cái gì thì nói trắng ra, đừng công xúc, đừng viện dẫn những lời lẽ hoa mỹ bề ngoài để che giấu những quyền lợi không dám xưng ra. Đi tìm sự thật...

Sáng hôm qua trời mưa như trút, chúng ta đứng ở trước quảng trường Nhà Thờ Lớn, nghe băng ghi âm lời Đức Tổng Giám Mục nói mà mấy hôm nay báo đài đua nhau ra rả ra rả mà đả kích rất là nhiều. Báo đài bảo rằng là: Đức Tổng Giám Mục của chúng ta đã nói: “Tôi xấu hổ khi mang hộ chiếu của Việt Nam”. Thế xong rồi từ đấy xách động mọi người ra tối hôm qua lôi tên Đức Tổng Giám Mục ra chửi.

Đến lúc mở cuộn băng ra nghe Đức Tổng Giám Mục nói gì: "Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng” ( cộng đoàn vỗ tay rền vang khá lâu ).

Tôi hiểu là anh chị em vỗ tay Đức Tổng Giám Mục, chứ không phải là vỗ tay báo đài đã bảo Đức Tổng Giám Mục bảo “Tôi xấu hổ vì mang hộ chiếu của Việt Nam !” Chấm hết ! ( cộng đoàn lại vỗ tay ). Anh chị em vỗ tay mạnh như thế là bởi vì anh chị em là một nhóm người yêu sự thật và đi tìm sự thật ( cộng đoàn lại vỗ tay rền vang một lần nữa ).

Thông tin là để nói cho nhau nghe sự thật. Thông tin không phải là cắt đầu cắt đuôi để bôi nhọ người khác. Thông tin không phải là cắt đầu cắt đuôi câu nói của người ta để dìm người ta xuống bùn đen, để phục vụ cho không biết những cái quyền lợi bất chính nào.

Chúng ta đi tìm sự thật. Và như lời Thánh Kinh nói: “Sự Thật sẽ giải phóng chúng ta”, còn những lời nói dối với thời gian, nó sẽ cháy. Chúa cho tôi nhìn thấy một cộng đoàn đang yêu mến Sự Thật, đang đi tìm Sự Thật. Lại một món quà lớn nữa trong dịp mừng Lễ Thánh Mátthêu này.

Chúa cho tôi nhìn thấy cái gì nữa ? Chúa cho tôi nhìn thấy một cộng đoàn yêu mến Công Lý, một cộng đoàn vô tư, một cộng đoàn vô vị lợi. Anh chị em Thái Hà đi giữ một mảnh đất, hỏi có ai sau này sẽ bán được tấc đất nào để ăn không ? Chả ai, chả anh nào bán được !

Thế trong Sài-gòn có một cái ông nhà báo nào đấy, cũng tương tự như báo Hà Nội Mới ngoài này này, ông ấy bảo: "Chuyện vô lý, sau này mình chẳng được tấc đất nào cả mà cũng đi đòi đất !". Cũng chẳng vô lý hơn ông, ông không bao giờ hiểu được rằng người ta có thể chẳng có tý quyền lợi nào mà người ta đặt hết tất cả tâm hồn vào đấy. Chứ nếu mà phải có quyền lợi mới đặt hết tâm hồn vào đấy thì chỉ có là tham nhũng thôi. Thế ở đây chúng ta chẳng có ai là tham nhũng. Các cha các thầy ở đây chẳng tham nhũng, anh em chị em từ nơi xa về đây cầu nguyện một lúc rồi đi cũng chẳng tham nhũng. Chả biết là tham nhũng ở đâu ! ? !

Chúa cho tôi nhìn thấy chúng ta là một cộng đoàn vô vị lợi, chúng ta là một cộng đoàn đi tìm sự tự do của tâm hồn, chúng ta là một cộng đoàn đi tìm những giá trị tâm linh, chúng ta là một cộng đoàn cầu nguyện. Tóm lại, tôi sợ rằng tôi nói chưa hết đâu, nhưng mà nghĩ lại thì bên dưới cái vỏ bọc có lẽ là màu tím của Lễ Thánh Mátthêu năm nay, có quá nhiều ơn lành của Chúa, có quá nhiều món quà của Chúa.

Từ món quà của Tám Mối Phúc: "Phúc cho những ai vì Thầy mà bị lăng mạ, bị sỉ nhục, bị thiên hạ ghét bỏ hãy vui mừng vì phần thưởng của anh em trên trời lớn lao".

Cho đến món quà Cầu Nguyện, cho đến món quà yêu mến Sự Thật, cho đến cái món quà yêu mến Công Lý, cho đến cái món quà từ tất cả những điều đó ta đi về và ta triển khai, ta chia sẻ, ta thông tin cho tất cả mọi người chung quanh ta.

Tôi nghĩ không biết có năm nào tôi mừng lễ bổn mạng mà nhiều ơn lành đến như thế chăng ? Tôi nói tôi, nhưng ơn này có ban gì riêng cho tôi đâu, tôi chỉ có một phần rất nhỏ trong đấy thôi. Tôi được chứng kiến một ơn mà Chúa ban cho toàn thể cộng đoàn, Chúa ban cho Dân Chúa.

Tôi được chứng kiến một thời điểm ơn Chúa xuống như mưa như gió trên cộng đoàn này. Thế thì còn muốn gì nữa, lấy cái vui nào, cái liên hoan nào mà đổi lại được với hồng ân ấy mà Chúa ban cho !

Cho nên Thánh Mátthêu từ lúc ngồi ở bàn thu thuế đầy tham-sân-si đứng lên đi theo Chúa, dần dần ông đã học được các mối phúc. Mối phúc cho người bị sỉ nhục, bị lăng mạ v.v... Và tôi muốn kết thúc bằng một nhận định của Thánh Mátthêu trong Tin Mừng của Ngài, chương 6, ấy là Mátthêu nói chúng ta rằng: “Hãy đi tìm Nước Thiên Chúa là sự công chính của Người còn các cái khác sẽ được ban cho sau." Con xin cảm tạ Chúa vì Chúa đã cho con nhìn thấy sự Công Chính của Chúa dâng lên dãy đầy trong lòng Dân Chúa trong năm nay.

Sáng nay tôi tiếp chuyện một cha giáo chuyên viên Phụng Vụ từ trong Nam ra đây dạy Đại Chủng Viện, ngay trước mặt tôi, Cha giáo đã gọi điện thoại về cho Cha Bề Trên Đại Chủng Viện Sài-gòn nói rằng: "Cha ơi, tinh thần của anh chị em ngoài này tuyệt vời lắm !" và Cha Bề Trên Đại Chủng Viên Sài-gòn cũng điện ngay cho tôi trong cuộc điện thoại ấy: "Xin gửi lời chào tất cả anh chị em !".

Chúng ta ở đây mà nghe tâm tư của bao nhiêu con người, những con người ở rất xa. Người ta nói “Nước lên thuyền lên”, chúng ta như con thuyền được dòng nước của lời cầu nguyện bốn phương thiên hạ nâng chúng ta lên.

Đấy, giờ phút thông hiệp đó là giờ phút xin cảm tạ Chúa đã cho chúng ta được có, được cảm nghiệm trong dịp Lễ Thánh Mátthêu năm nay. “Phúc cho những ai chỉ biết đi tìm Nước Chúa là sự công chính của Người, còn các cái khác sẽ được ban cho sau." Amen.

Lm. Mátthêu Vũ Khởi Phụng, Bề Trên DCCT Thái Hà, Hà Nội
Lễ kính Thánh Mátthêu, Thái Hà, thứ hai, 22.9.2008

1 comment:

Chiên con said...

xin cho con file mp3. cha Matthew bề trên giảng lúc lễ quan thầy 22/09/2008