Lm Vũ Khởi Phụng
Trẻ em nhiễm HIV, “những con chiên vô tội”, “con chiên gánh tội trần gian” là những bệnh nhân đáng chúng ta quan tâm đặc biệt. Dưới đây tôi xin chia sẻ câu chuyện về bé Hiền. Cầu xin bé Hiền gợi ý và thúc đẩy, dẫn đường để chúng ta biết quan tâm tìm đến những nạn nhân bé nhỏ này...
Một hôm vào mùa hè 1999. chị Mến gọi tôi trên điện thoại. Chị Mến là người có lòng, xưa nay vẫn sẵn sàng dấn thân mỗi khi có những anh chị em bất hạnh cần nâng đỡ. Một dạo chị Mến đã mở rộng cửa ngôi nhà của chị ở Thủ Đức, đón tiếp cả chục bệnh nhân AIDS đến tĩnh dưỡng. Vài người đã qua đời trong ngôi nhà ấy, được chị chăm sóc đến phút cuối cùng.
Lần này, chị Mến báo tin cho tôi là có một em bé 8 tuổi ở Bình Chánh, đã bị bệnh AIDS đến giai đoạn cuối. Chị hỏi tôi có cách nào giúp đỡ chăm sóc em cả phần hồn lẫn phần xác không. Sau phút đầu lúng túng, tôi chợt nhớ ra nhóm bạn bè của tôi ở Giáo Xứ Ninh Phát, khu Kinh Tế Mới Lê Minh Xuân, Bình Chánh.
Nhóm bạn bè của tôi có thói quen hội họp nhau chia sẻ Lời Chúa và cầu nguyện, và thường làm việc thiện với nhau. Vài người mở lớp học tình thương, trẻ em nghèo thất học ở đây rất đông, dân cư thì tứ chiếng, với những hoàn cảnh gia đình phức tạp, nếp sống nhiều khi mờ ám. Điện thoại lên Ninh Phát, các bạn trả lời: nhóm chúng tôi sẵn sàng.
Thế là một buổi chiều, chị Mến dẫn các bạn Ninh Phát đến nhà bé Hiền. Tuy rằng nằm trong địa phận Giáo Xứ, nhà bé Hiền nằm khuất nẻo trong khu vực của bà con bên lương, các bạn chưa có dịp lui tới. Tìm hiểu thì biết rằng cha mẹ Hiền đều đã chết vì AIDS. Bé Hiền sống với bà nội. Ban ngày nhiều khi người lớn các nhà ở đây đều đi vắng hết, chỉ có mấy đứa trẻ loay hoay với nhau...
Từ ngày ấy, những cô Phụng, cô Mai, cô Yến, chú Hải, chú Danh... hay đến thăm bé Hiền. Các cô cho Hiền ăn, tắm rửa, xức thuốc cho Hiền. Hiền thì gầy ốm tong teo, nước da đen xạm và trên người có nhiều vết lở. Tuy vậy, bé vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, thích chơi, thích nói chuyện...
Săn sóc như vậy được ít hôm thì Hiền trở bệnh trầm trọng, phải đưa lên bệnh viện Hùng Vương. Lá phổi Hiền mọng nước, phải hút nước ra hằng ngày bằng một đường xâm thủng qua lưng rất đau đớn, nếu không thì không thể thở được. Các bạn Ninh Phát vẫn hằng ngày lên bệnh viện, lần này có thêm mấy bạn Sài-gòn nhập bọn. Mọi người nghĩ: chắc Hiền không thể qua khỏi.
Có một Linh Mục đến thăm, với một em bé chưa hề biết Chúa thì biết nói gì? Linh Mục cho Hiền mấy mẫu ảnh và bảo: “Khi nào con đau, hãy gọi Chúa đến cứu giúp con”. Trong tâm trí ngây thơ của mình, Hiến gọi Linh Mục là “ông Chúa”. Nó hỏi mọi người: “Ông Chúa ngày hôm qua đâu, sao không đến thăm con ?”
Rồi một hôm, bệnh tình bé Hiền có vẻ cực kỳ nguy khốn, lúc ấy chỉ có vài bạn Sài-gòn bên giường. Các bạn hội ý với nhau chuẩn bị cho Hiền rất vắn tắt và rửa tội ngay trên giường bệnh, nghĩ như Hiền không thể sống hết ngày hôm đó. Nhưng Hiền đã sống. Vài hôm sau, trong một buổi cầu nguyện của chúng tôi ở Nhà Thờ DCCT Kỳ Đồng, các bạn đưa Hiền đến tham dự. Bé bước đi lặc lè, thở hổn hển, bụng phình chướng, trông cứ như một cụ già sắp chết.
Sau hôm ấy, một nhóm anh chị em chúng tôi đi dự Đại Hội 200 năm La Vang. Trong những lời cầu nguyện ở La Vang, chắc chắn có những lời cầu nguyện cho bé Hiền. Chúng tôi mua lá thuốc, múc nước giếng, có ý đưa về cho Hiền. Lạ thay, về tới Sài-gòn, chưa kịp đưa gì cho Hiền thì nghe tin bé đã bình phục, đã về nhà.
Những tháng sau, không ai có thể nhận ra thằng bé ngày trước nữa. Các cô chú bắt đầu dạy Giáo Lý cho Hiền. Hiền mập mạp, trắng hồng, chơi nhảy, rất xinh. Hiền vẫn nhớ hôm nằm trên giường bệnh, có ai đó động viên, bảo rằng: “Con ráng lành bệnh đi, rồi chú đưa đi chơi siêu thị !” Bây giờ khỏe lại, có ai hỏi: “Con thích cái gì ?” Hiền vẫn một mực: “Con muốn đi chơi siêu thị !” Sự thật là Hiền chưa bao giờ đặt chân vào một siêu thị nào cả, vì có ai dẫn Hiền đi chơi đâu?
Chú Hải, chú Long liền xung phong đưa Hiền đi siêu thị. Cái gì cũng choáng lộn, cái gì cũng đẹp, cái gì Hiền cũng trầm trồ. Các chú không dám để Hiền đứng lâu ở một ngăn hàng nào, là vì túi các chú lép kẹp, chú cháu đều là dân nghèo vùng sâu vùng xa Bình Chánh cả. May sao trong siêu thị có một động tiên: đó là gian phòng người lớn có thể gửi con để đi mua hàng. Ở đó có những trái bóng cao-su xanh đỏ, nhiều không biết cơ man nào. Hiền lọt vào đó giữa lúc phòng vắng trẻ, một mình Hiền giữa bấy nhiêu tinh cầu sặc sỡ, trái bay, trái nẩy lưng tưng. Hiền ở đó một nửa giờ như xuất thần...
Có lẽ mỗi người có một hình ảnh riêng về Vườn Địa Đàng: hình ảnh địa đàng của Hiền là một nơi đầy những trái bóng màu sắc tươi sáng, ở đó Hiền tự do như A-đam ngày xưa, được làm chủ chim trời cá biển... Nhưng có phải cũng chính Kinh Thánh cho biết rằng chẳng có Vườn Địa Đàng nào lâu bền ? Đang hạnh phúc thế, tự nhiên Hiền sụt ký trông thấy. Chừng một tháng sau, khuôn mặt bầu bĩnh lại chỉ còn da bọc xương, tay chân lại khẳng khiu như ống sậy, nước da xạm đi, và những vết lở lại xuất hiện. Có người kinh hãi kêu lên: “Sao thằng Hiền bây giờ ốm thế? Sao tiếng nói của nó bây giờ kỳ dị thế?”
Bạn bè quyết định cho Hiền đi siêu thị một lần nữa. Lần này chú bé lẩy bẩy đi thăm lại những trái bóng, và vẫn thấy vui. Hôm đó là tháng 11, tháng cầu nguyện cho các linh hồn. Trên đường về Bình Chánh, qua nghĩa địa, thấy bà con giáo dân đang tập họp cầu nguyện, Hiền đòi vào tham gia. Nó khoanh tay đứng chung với cộng đoàn dưới bóng Thánh Giá. Khoảng mười hôm sau, tôi được tin Hiền qua đời. Gia đình chưa ai có Đức Tin, nhưng khi đưa Hiền ra nghĩa địa, chị Mai trong Nhóm Ninh Phát đi đầu, cầm trong tay một cây Thánh Giá nhỏ.
Tôi xin ghi lại những kỷ niệm này để nhắc lại lòng tốt của nhiều bạn bè với Hiền, nhắc lại cả một mạng lưới nhân ái đã bao lấy Hiền trong năm cuối cùng của đời Hiền, nhất là để cám ơn Chúa vì những giây phút rạng rỡ hạnh phúc Chúa ban cho Hiền qua những cố gắng khiêm tốn của anh chị em chúng ta. Trên hết, xin cảm tạ Chúa vì ơn Đức Tin đã soi sáng những năm tháng cuối cùng của một cuộc đời tưởng như quá sức bất hạnh: “Và đây là chiến thắng đã thắng được thế gian, Đức Tin của ta!” (1 Ga 5, 4)
Tôi cũng muốn kêu gọi bạn đọc Ephata: có thể ở quanh đâu đây, các bạn sẽ gặp những trẻ thơ giống như Hiền. Mong các bạn tìm cách săn sóc các cháu bằng tình người, và bằng sự chia sẻ ánh sáng Đức Tin. Trong cơn đại dịch này, cả Chúa lẫn các cháu đang mong các bạn làm điều ấy. Có thể Chúa sẽ dùng bạn mở ra một cánh cửa cứu độ, đang khi ở thế gian mọi sự đã là đổ vỡ và tuyệt vọng đen tối.
Lm Vũ Khởi Phụng, Chúa Nhật 9.9.2001
Monday, 14 September 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment