Ga 14:
15-21
Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều
răn của Thầy. Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ
khác đến ở với anh em luôn mãi. Đó là Thần Khí sự thật, Đấng mà thế gian không
thể đón nhận, vì thế gian không thấy và cũng chẳng biết Người. Còn anh em biết
Người, vì Người luôn ở giữa anh em và ở trong anh em. Thầy sẽ không để anh em mồ
côi. Thầy đến cùng anh em. Chẳng bao lâu nữa, thế gian sẽ không còn thấy Thầy.
Phần anh em, anh em sẽ được thấy Thầy, vì Thầy sống và anh em cũng sẽ được sống.
Ngày đó, anh em sẽ biết rằng Thầy ở trong Cha Thầy, anh em ở trong Thầy, và Thầy
ở trong anh em. Ai có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến
Thầy. Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến. Thầy sẽ yêu mến người
ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy."
“Dòng sông con, nép
cạnh núi biên thuỳ”
(dẫn từ thơ Đinh
Hùng)
Trông thấy ai, mà kinh hãi cả cõi đời? Đời cô đơn, thi sĩ nép cạnh núi
biên thùy, tựa dòng sông. Vốn hy vọng, nhà Đạo chẳng kinh hãi với âu lo. Bởi,
Thầy Chí Thánh đã uỷ lạo, tạo niềm tin, nơi mọi người.
Niềm tin, thánh Gioan diễn tả ở trình thuật hôm nay, là tình tự thân yêu
Chúa dặn dò, trước ngày Ngài về với Cha. Tình tự Ngài để lại, là chúc thư cuối
về sự sống còn của dân con đạo Chúa. Chúc thư tuy hơi lạ, nhưng là lời khuyên
dân con tuân giữ mọi qui định Ngài từng phán quyết. Phán và quyết, một giới
lệnh rất mới, nếu áp dụng triệt để, người người sẽ sống rất hạn phúc. Chúc thư
Thầy để lại, còn là lời nhắn nhủ giản đơn Thầy cương quyết: “ Hãy yêu thương nhau”.
Hãy yêu thương nhau, là câu nói người
người đều nghe biết. Nhưng thường thì, không phải tất cả mọi người đều hiểu rõ
ý nghĩa Lời Ngài muốn căn dặn. Bởi, ý nghĩa ấy không chỉ bao gồm mỗi một việc,
là: hãy đối xử tử tế với mọi người. Nhưng còn hơn thế nữa. Hơn, là bởi: có như
thế người người mới thủ đắc nhiều điều lợi của xã hội.
Hãy yêu thương nhau, không chỉ thực hiện
với nhóm/phái của mình, thôi. Bởi nhóm/phái, đoàn thể vẫn chỉ khép kín trong
vòng khoanh bé nhỏ, của chính mình. Tuyệt nhiên không để lọt ra ngoài. Người
ngoài cuộc luôn bị coi là người xa lạ. Muốn gia nhập nhóm/phái, tuyệt đối phải
đăng ký/ghi danh, mới được vào. Vào được rồi, kể như mình đã nắm chắc là người
đồng đội sẽ yêu thương giùm giúp rất tích cực. Kẻ ở ngoài, vẫn bị coi là người
ngoại cuộc chuyên gây phiền toái.
Khi Chúa bảo: Hãy yêu thương nhau, là Ngài có ý khuyên: “hãy
yêu thương hết mọi người”. Không chỉ mỗi người cùng phe, cùng nhóm
với mình, thôi. Mà, cả người những ở ngoài, như: đám Pharisêu, Ký sự, đám người
La Mã, lẫn cả thượng tế, đám đông quần chúng, bất cứ ai. Yêu hết mọi người, là
yêu toàn thể chúng sinh, nhân loại. Bởi thế nên, khi Ngài sai phái các thánh ra
đi là để các thánh đi đến với mọi người, bằng sứ vụ mới. Sứ vụ, biến mọi người
không còn là người dưng khách lạ, hoặc ngoại cuộc nữa.
Điều đó còn có nghĩa: Hội thánh, cho đến nay, vẫn chưa thực hiện đúng
mức sứ vụ Chúa ban hành. Đôi khi chính mình còn đi ngược lời dạy cùng bảo ban
của Chúa, nữa. Đi ngược, là bởi quá gắn chặt với tinh thần phe/nhóm của giáo
hội riêng mình.
Ví dụ cụ thể thấy rõ nơi Giáo Hội Công giáo Úc lâu nay vẫn thủ thế, suốt
ba bốn thập niên qua. Vì thủ thế, nên Giáo hội ở đây chưa thực hiện đủ lời Chúa
dạy bảo khi phải đối xử tử tế với những người mới tới từ các nơi. Chí ít, là
những người ngoài Đạo. Vì thế nên, lời Chúa hôm nay đích thị gửi đến Hội thánh
Công giáo nơi đây phải ra đi thực hiện lời khuyên “yêu thương hết mọi người”.
Cả những người dưng khác Đạo, vừa mới tới.
Lễ Chúa Thăng Thiên ở Úc, thường được tổ chức rất trùng hợp với ngày
“Nhớ Ơn Mẹ”. Tức, một ngày có lời khuyên, rất tương tự. Lời khuyên rất lành và
rất thánh: “Hãy yêu thương” Mẹ thánh Giáo hội và cung kính Đức Maria, Mẹ Hiền
của Thiên Chúa. Mẹ rất Hiền, vì Mẹ là mẹ đích thực, vẫn nối kết/duy trì mọi
thành viên trong gia đình. Thôi thúc mọi người hãy đến với nhau trong yêu
thương. Mẹ, là trung tâm của gia đình. Là, người luôn đem đến với gia đình, bầu
khí yêu thương, liên kết. Yêu thương, để mọi người sẽ đến với nhau mà giùm
giúp, đỡ đần. Trong mọi lúc.
Mẹ là Mẹ Thánh rất hiền, vì là Từ Mẫu của Chúa, Mẹ còn làm nhiều điều
hơn thế. Mẹ hiền ở nhà cũng làm thế. Bà đem tình người mẹ trong gia đình đến
với người ngoài cuộc, tức: những người cần tình thương hơn ai hết. Thấy ai cần
tình thương, mẹ hiền ở nhà chẳng bao giờ bỏ qua, hoặc nề hà điều chi. Mẹ hiền ở
đời, vẫn từ tâm với mọi người. Không chỉ người trong nhà mình, mà thôi.
Trái lại, mẹ hiền vẫn từ tốn, nhẫn nại và bươn chải không chỉ lo cho gia
đình mình thôi, mà mẹ còn đến với người chòm xóm. Kẻ khốn khó, ốm đau ở đâu đó,
tức những người cần tình thương. Nhiều khi, chỉ một ngụm trà ấm nóng. Có lúc,
chỉ một đường chổi nhẹ để dọn dẹp tiếp đón người dưng khách lạ, cần đón tiếp.
Rất thường tình, mẹ cũng đóng góp vài đồng giúp đỡ kẻ túng bấn. Những
người nghèo khổ. Có khi, chỉ cần để mắt ngó chừng đàn trẻ xa quê, vắng bóng mẹ
mình. Có thể nói, mẹ hiền ở nhà là người thực thi lời Chúa, rất yêu thương.
Bởi, mẹ là người không chỉ biết thương yêu mỗi con mình thôi, mà cả người dưng
khách lạ nữa.
Trên thực tế, phụ nữ là những người luôn quên mình đi, để có thể yêu
thương giúp đỡ hết mọi người, bất kể ai.Các bà, là những người thường xuyên có
mặt ở nhà thờ, vào mọi lễ. Các bà còn yêu thương hội thánh đến độ không ngại phê
bình tính bè phái, rẽ chia của hội thánh mình, ở địa phương. Các bà vẫn muốn
Hội thánh ra đi mà tỏ bày tình thương yêu với những ai cần đến Chúa. Đến, tình
thương của Ngài. Các bà vẫn chứng tỏ cho hội thánh mình biết cách tuân phục lời
Chúa dạy, hôm nay. Chứng tỏ, bằng gương thương yêu giúp đỡ. Tỏ bày, bằng cung
cách nhẹ nhàng/thuỳ mị nhưng đạt hiệu quả hơn nam giới.
Trong lễ hôn phối, có lời cầu Chúa chúc phúc cho đôi tân hôn bằng những
lời lẽ thiết thực dành cho các bà mẹ tương lại, rất ý nghĩa:
“Lạy Cha là Thiên
Chúa, Đấng gìn giữ anh/chị trong tình thương yêu tỏ bày cùng nhau để bình an
của Đức Kitô sẽ ở mãi với anh/chị hiện diện ngay tại nơi ăn chốn ở của anh/chị.
Xin cho con cái của anh/chị chúc phúc anh chị. Cho bạn bè ủi an anh/chị và mọi
người sống yên vui hiền hoà với anh/chị. Xin Chúa cho cho anh chị luôn trở
thành chứng nhân cho tình yêu của Ngài đến với thế gian, để những người buồn
phiền nhận ra được anh/chị là những người bạn rất ngoan hiền, đại độ. Và tất cả
sẽ đón chào anh/chị vào với niềm vui của Nước Trời.”
Tham dự Tiệc Lòng Mến hôm nay, cầu mong sao giới lệnh của Chúa sẽ là
niềm chúc phúc gửi đến mọi người trong nhà, và hội thánh. Cầu và mong, cho toàn
thể dân con Hội thánh biết noi gương các Bà Mẹ được vinh danh trong ngày “Nhớ
Ơn Mẹ” năm nay, sẽ thực hiện chúc thư yêu thương với mỗi người. Và, mọi người.
Trong/ngoài Hội thánh.
Trong tâm tình ấy, tưởng cũng nên ngâm tiếp lời thơ vương vấn một nhắc
nhở:
“Ôi ngơ ngác, một lũ người vong bản,
Mất tinh thần, từ những thuở xa xôi!
Ta về đây, lạ hết các ngươi rồi,
Lạ tình cảm, lạ đời chung cách sống.”
(Đinh Hùng – Bài Ca Man Rợ)
Gọi đó là “Bài Ca Man Rợ”, phải chăng nhà thơ muốn ám chỉ cung cách của
người từng nghe biết lời khuyên yêu thương, nhưng vẫn dửng dưng như kẻ mất gốc,
rất vong bản? Mất, cả bản gốc yêu thương của người con. Mất, cả tình mặn nồng,
chung sống nơi nhà của Chúa. Của chính mình.
Lm Kevin O’Shea DCCT biên soạn
Mai Tá lược dịch
No comments:
Post a Comment