Chúa nhật thứ tư
trong mùa Phục sinh hay được gọi là Chúa nhật Chúa Chiên Lành. Đây là một hình ảnh
vô cùng độc đáo mà Hội Thánh dùng để mời gọi con cái mình nhận ra lòng yêu
thương, sự bao bọc và bảo vệ của Thiên Chúa như người mục tử nhân hậu sẵn sàng
làm mọi sự, ngay cả hy sinh mạng sống, để bảo vệ đoàn chiên. Cũng trong ngày
hôm nay, Hội Thánh cổ võ và cầu nguyện cho ơn gọi; đặc biệt trong ngày của các
người mẹ năm nay, chúng ta cùng san sẻ cho nhau vài nét suy tư về phẩm chất vô
cùng cao quí mà tất cả các ơn gọi cần có, đó là bản năng hay lòng của mẹ.
Trước tiên, chúng ta
hãy coi lại cách nhìn và sự hiểu biết của chúng ta về vai trò của người mục tử.
Chúng ta thường hay gọi Đức Giáo Hoàng, các Đức Giám Mục, và đôi khi các Linh Mục
là các nhà mục tử. Đây là kiểu nói quá hạn hẹp vì cho rằng chỉ có các Đấng bản
quyền mới có trách nhiệm chăn dắt con chiên, bổn đạo.
Ngày xưa, người ta
nói rằng việc mở mang Nước Chúa được thực hiện bởi hàng Giáo Phẩm. Công đồng
Vatican II đã giúp cho chúng ta có được cái nhìn đúng đắn hơn. Trách nhiệm đó
được trao ban cho tất cả mọi tín hữu, ai ai cũng có bổn phận loan báo Tin mừng
cho người khác.
Chính vì thế, danh từ
‘mục tử’ được dùng để nói đến trách nhiệm của chúng ta là những kẻ được đặt để
chăm sóc, quan tâm và nhất là để trao ban tình yêu cho người khác tùy theo ơn gọi
mà Chúa đã mời. Thật ra, chính Chúa Giêsu mới là Đấng chăn chiên nhân hậu, còn
chúng ta tuy được ban tặng cho danh hiệu đó; nhưng chúng ta vẫn là người thừa
hành tác vụ từ Chúa. Căn bản, mỗi người chúng ta luôn là những con chiên trong
ràn chiên của Chúa.
Hình ảnh ‘người chăn
chiên’ đã được các ngôn sứ của thời cựu ước dùng để ám chỉ đến các vị lãnh đạo
của dân Do Thái. Ngôn sứ Ezekiel xuất hiện trong thời dân bị lưu đầy bên Babylon.
Trong bối cảnh lịch sử như thế, khi mà dân Do thái đã mất tất cả: văn hóa, quê
hương, đền thờ,... thì ngôn sứ đã khơi lên niềm hy vọng cho dân bằng cách trình
bầy Thiên Chúa là Người chăn chiên tốt lành, là Mục tử nhân hậu, là Đấng dẫn đường
để dẫn dắt đoàn chiên, tìm chỗ cho chiên ăn, dẫn lại về ràn các con chiên lạc
đường và cứu chiên thoát khỏi các cạm bẫy, các hiểm nguy của các thợ săn và thú
dữ. (Ed 34: 11 – 16)
Trong thời Chúa
Giêsu, mỗi ràn chiên khoảng chừng vài ngàn con; vì thế nhiệm vụ của người chăn
chiên thì vô cùng vất vả. Vào mùa nắng, ông phải dẫn chiên đi đến những đồng cỏ
tốt; và khi mùa đông đến ông phải tìm chỗ cho chiên trú ẩn; ông còn phải học để
săn sóc cho các con chiên bị thương tích. Vì chức năng của công việc, nên người
chăn chiên thường có nhiều đụng chạm với chủ của các đồng cỏ; và đôi khi còn bị
lên án như là kẻ trộm hoa mầu của họ.
Thực tế, người chăn chiên thường được mướn
để làm việc này; chiên không thuộc về tài sản của họ. Tuy vậy, cũng còn một số
rất ít người vừa là chủ vừa là người chăn chiên. Hơn nữa, vì nhiệm vụ nên người
chăn chiên thường không thể tham dự các nghi lễ theo luật của người Do thái. Họ
thường bị liệt vào ‘hạng công dân thứ hai’ của Do thái giáo. Giống như các nhân
viên thu thuế, những ai làm nghề chăn chiên thường không được làm nhân chứng của
tòa án và cũng chẳng được trao một nhiệm vụ công quyền nào.
Dựa vào những suy tư
của dân Do thái, hoàn cảnh thực tế của nghề chăn chiên và nhất là các kinh nghiệm
về sự sống mà Chúa Giêsu đã trao ban cho các tín hữu thời giáo hội sơ khai, tác
giả của Tin mừng thứ tư đã trình bầy Chúa Giêsu không chỉ là người chăn chiên;
nhưng là Đấng chăn chiên tốt lành, đã hy sinh mạng sống để đem tất cả con
chiên, dù lạc ràn hay không, về lại ràn và ban cho chúng sự sống đời đời và
không một ai có quyền tước mất sự sống này được. Và ai ở trong ràn chiên của
Ngài thì không bao giờ bị diệt vong. (Kinh nghiệm về vị mục tử nhân hậu hiến mạng
sống vì đoàn chiên hoàn toàn mới mẻ và vượt xa kinh nghiệm mà ngôn sứ Ezekiel
đã loan báo).
Qua ý nghĩa của bài
Tin mừng về người chăn chiên tốt lành mà Phụng vụ dùng vào các Chúa Nhật thứ tư
trong Mùa Phục Sinh, và cũng là ngày mà chúng ta cầu nguyện cho ơn gọi. Và theo
tôi, một trong những ơn gọi cao quí nhất đó là ơn gọi làm mẹ. Mẹ ở đây không phải
là nhiệm vụ dành riêng cho các phụ nữ mà thôi. Nhưng trong vai trò lãnh đạo,
hình ảnh của Đấng Chăn Chiên được thể hiện qua cách cư xử của các bà mẹ. Vì thế
tinh thần, phẩm chất và bản năng của người mẹ cần thiết vô cùng cho những ai được
gọi trong vai trò lãnh đạo để phục vụ.
Giờ đây chúng ta dành
vài phút chia sẻ vài cảm nghĩ, đôi dòng suy tư về ơn gọi của những người mẹ Việt
Nam cũng như tất cả các bà mẹ trên toàn thế giới.
Người ta thường nói mẹ
là hình ảnh của tình yêu. Nhưng theo thiển ý của tôi thì mẹ chính là tình yêu,
là sức sống, là hạnh phúc và là nơi nương tựa của đoàn con. Mẹ đã không vì mẹ
mà sống, nhưng cuộc sống của các ngài là vì chồng và cho con cái. Chúng ta ít
nghe thấy mẹ nói về những ngày nghỉ, trái lại mẹ thường dùng những ngày đó như
là các cơ hội để phục vụ chồng và tụ họp con cái quây quần bên bàn cơm do mẹ dọn
sẵn. Mẹ tần tảo trong công việc. Mẹ hy sinh và chấp nhận mọi khó khăn để bầy tỏ
tình yêu của mẹ.
Tình yêu của mẹ như
dòng suối chảy một chiều: cho đi mà không đòi lấy lại. Chúng ta thường được
nghe rằng: “nước mắt chảy xuôi ...” Thật vậy, cho dù con cái đã khôn lớn, cho
dù vì vô tình hay cố ý mà một số người con đã không cư xử tốt với mẹ, thì mẹ vẫn
yêu thương các con; vì đó là lẽ sống của mẹ.
Như người chăn chiên
tốt, biết từng sở thích, từng nhu cầu của mỗi con chiên; thì mẹ của chúng ta
cũng lần mò từng bước để học và biết từng sở thích, từng nhu cầu của mỗi người
con. Trên tiến trình này, mẹ nhận biết rằng mỗi người con của mẹ đều là quà tặng
thật cá biệt mà Thiên Chúa đã ban cho mẹ, đó chính là những khu vườn mà Thiên
Chúa muốn mẹ gieo trồng, chăm bón và thu hoạch một hạt giống quí giá nhất mà mẹ
đã lãnh nhận: Tình yêu và sự sống.
Khi nói mẹ là sự sống
thì tôi nhớ lại đoản truyện ngắn vô cùng thương tâm mà tôi đã đọc được trong
nguyệt san ‘Reader’s digest’. Đó là một sự kiện có thật đã xẩy ra tại Việt Nam
vào đầu thập niên 1970. Trong cuộc di tản dân chúng khỏi vùng hỏa tuyến tại miền
Trung, phái đoàn y tế Hoa kỳ đã chứng kiến cảnh một cháu bé khoảng chừng 9
tháng đang cố gắng nuốt những giọt sữa hòa chung với dòng máu trên thân xác tuy
đã chết nhưng vẫn còn hơi ấm của mẹ em.
Và mới đây, vào năm
1995, sau vụ động đất tại Thành Phố Kô-bê, bên Nhật, người ta đào bới và khám
phá dưới đống gạch vụn của một tòa nhà đã đổ nát là hai mẹ con. Người mẹ, tuy
còn sống nhưng đã bất tỉnh; còn đứa cháu gái đang cố gắng ngậm chặt ngón tay của
người mẹ và cố hút nguồn sống bằng máu phát xuất từ thân thể của mẹ cháu.
Sau khi phục hồi sức
khỏe cho hai mẹ con. Người ta nghe bà mẹ kể lại rằng. Tuy bị chôn vùi ở dưới đống
gạch đổ nát của tòa cao ốc. Nhưng hai mẹ con chúng tôi quả thật đã gặp vận may.
Có một cái đà thay vì đổ suống đập vào chúng tôi thì lại bị ngăn lại bởi bức tường
vụn và trở thành vật chắn giúp hai mẹ con chúng tôi không bị đè chết. Sau đó, đứa
con vài tháng tuổi của chị đói quá khóc thét lên. Bà mẹ không biết phải làm gì!
Dòng sữa thì khô quặn vì đã mất mấy ngày họ đâu có gì để ăn và để uống. Bà mẹ
mò mẫm trong bóng tối và tay bà đã chạm vào một vật sắc và nhọn. Với bản năng
yêu thương của một người mẹ, bà không kịp suy nghĩ, lập tức dùng ngay vật nhọn
đó cắt vào ngón tay của mình và đặt vào miệng cháu. Cứ thế mỗi lần con của bà
khóc thét lên là một vết cắt của yêu thương được xuất phát từ thân thể của bà.
Cứ thế cho đến khi bà ngất đi vì bât tỉnh và không hề biết những chuyện xẩy ra
sau này.
Người ta hỏi bà là
khi cắt da thịt mình để lấy máu thay sữa cho con, bà không sợ chết sao? Bà trả
lời rằng với bản năng của người mẹ, tôi không có thời gian để suy nghĩ. Sự sống
còn của con tôi là tất cả những gì mà tôi có thể làm được; cho dù giờ này biết
làm thế rồi chết, tôi vẫn làm.
Và để minh họa cho
nhiệm vụ của người chăn chiên qua hình ảnh của người mẹ, xin mời anh chị em
cùng theo dõi câu chuyện sau đây:
Người ta nói rằng: Nếu
Chúa Kitô còn sống bằng xương bằng thịt ở trên đời ngày hôm nay, chúng ta tự hỏi
không biết Chúa còn dùng hình ảnh con chiên và người mục tử không? Có lẽ Chúa sẽ
dùng hình ảnh ‘mẹ và con’ hơn.
Thật êm đềm và đầm ấm
khi chúng ta được chứng kiến cảnh hai mẹ con sánh bước bên nhau, tay trong tay.
Rồi thì em bé chợt buông tay mẹ ra và bị bỏ rơi đằng sau, đang chăm chú nhìn
vào gian hang đồ chơi, nhìn cái nầy sang cái khác mãi mà không biết chán. Người
mẹ dừng lại và chờ đợi. Mẹ ra hiệu cho con chạy tới trước. Em bé chạy tới và hai
mẹ con lại sánh bước bên nhau nhưng chẳng bao lâu, em bé lại buông tay ra và lần
nầy chạy tuôn về phía trước. Mẹ gọi em hãy đợi, coi chừng nguy hiểm. Đến ngã tư
đường, đèn xanh đèn đỏ, xe cộ chạy qua chạy lại. Em bé nghe tiếng mẹ gọi, đứng
dừng lại đợi. Mẹ nắm tay em, ngó trước ngó sau rồi băng qua đường an toàn và tiếp
tục cuộc hành trình. Chẳng bao lâu em bé trở nên mệt nhọc, rã rời và gục xuống.
Người mẹ đỡ và bế con trong tay trên đoạn đường còn lại để đi về nhà.
Đó đúng là một sự mô
tả đầy thi vị cuộc hành trình của Kitô hữu. Giống như một người mẹ âu yếm con,
Chúa Giêsu - người Mục Tử Nhân Lành và Từ Bi- luôn để mắt đến chúng ta. Ngài
luôn ở bên cạnh chúng ta. Ngài không bao giờ rời mắt khỏi chúng ta. Niềm tin
thâm sâu của chúng ta là, nhờ vào sự hiện diện âu yếm của Ngài, chúng ta sẽ bình
an đạt tới đích trong sự bao bọc của Thiên Chúa.
Như vậy, bản năng và
ơn gọi mà Thiên Chúa đã mời mẹ chúng ta lãnh nhận thật cao quí. Vì thế, để hoàn
thành sứ mạng này, mẹ chúng ta có một cuộc sống tuy giản dị và âm thầm nhưng lại
vô cùng kiên trung. Mẹ đặt trọn niềm tin và sự cậy trông nơi Đấng đã mời gọi mẹ.
Mẹ đáp nhận bằng cả con tim yêu thương của mẹ để làm chứng cho tình yêu của
Thiên Chúa. Mẹ thật đáng tôn vinh như những vị anh hùng vô danh mà chúng ta thường
tưởng nhớ, hoặc như những vị thánh âm thầm mà không cần tuyên phong. Cuộc sống
của các Ngài như những lời mời gọi, như những động lực giúp chúng ta tiếp tục sứ
mạng làm chứng nhân tình yêu của Thiên Chúa.
Vậy, giờ đây chúng ta
hãy cùng nhau tạ ơn Thiên Chúa đã ban cho chúng ta một người mẹ, đã ban cho
nhân loại ‘ơn gọi làm mẹ’. Ước gì những ai được mời gọi thừa kế quyền lãnh đạo
của Chúa Giê-su, hãy có con tim của người mẹ, luôn yêu thương và sống trọn vẹn
cho những ai mà Chúa ban cho họ chăm sóc.
Lm
Giuse Mai Văn Thịnh, DCCT
12/5/2019
No comments:
Post a Comment