Qua bao lần vui buồn, mình rút ra
được một cảm nhận đó là khi vui vui bao
nhiêu thì khi buồn buồn sẽ bấy nhiêu
và ngược lại.
Mỗi lần buồn, hạch hạnh nhân, tuyến
yên nằm ở trung tâm não của mình hoạt
động rất khó chịu,nó tiết ra một chất
gì đó làm mình cảm thấy vô cùng khó chịu,
cảm thấy vô cùng bức bối,tù túng,
ngột ngạt. Đây là lúc mình cảm nhận rất rõ
tâm thái muốn vượt thoát khỏi sự trói
buộc của thân xác, và tâm thức con người.
Và để đối trị, mình lùi về một góc,
nhìn thẳng vào trung tâm khó chịu đó, không
đồng hóamình với nó, không mong cầu
nó mau hết, cũng không ra sức chống đối,
lãng tránh, hayđè nén nó. Mình chỉ
hay biết, chỉ nhìn, nhìn, và nhìn thẳng vào nó,
và thấy cảm giác khó chịu dần vơi
giảm. Đã có bằng chứng khoa học về những
người bị bệnh trầm cảm nặng lâu ngày,
hạch hạnh nhân, tuyến yên của họ
thường xuyên tiết ra độc chất
khiếnhình thành khối u trong não.
Để bổ sung thêm phần đối trị, mình
ngồi xuống theo tư thế tọa thiền và
bắt đầu hít thởbằng bụng. Hít vào
bụng phình ra, lòng bàn tay phải hướng
vào phía bụng, và cả tay phảichuyển
động nhịp nhàng đưa ra nương theo sự
phình ra của bụng từ trong ra
ngoài.Thở ra bụng xẹp lại, tay phải chuyển
động nhịp nhàng thu lại theo sự xẹp
lại từ từ của bụng. Hít thở tự nhiên, theo dõi,
hay biết sự vào ra của hơi thở nơi
mũi. Hít thở vào ra như thế khoảng hơn
200 lượt vào ra. Xong sau đó, tay
phải chạm đỉnh đầu, tay trái đưa ra trước
miệng, và bắt đầu thở ra bằng miệng
thật sâu thật dài, khoảng 5 lần, hạn chế
hít vào, khi này tay trái cảm nhận
làn khí từ miệng thổi ra. Hít thở bụng như
thế làm cho mình lắng dịu cảm
giác khó chịu do hạch hạnh nhân, tuyến yên
nơi trung tâm não gây ra,có nguyên
nhân khởi phát từ cảm xúc buồn.
Trải qua bao lần thăng trầm như thế,
dần dà mình không còn ham thích cảm giác
vui nữa, cũng không chán ghét cảm
giác buồn. Chỉ là không đồng hóa mình
với xúc cảm vui buồnhuyễn hóa, duyên
hợp giả tạm, và vô thường đổi thay
khôn lường. Bởi vui bao nhiêu thì
sẽbuồn bấy nhiêu, đúng như lời Phật dạy,
hãy quán thọ thị khổ.
Khi có ánh nhìn như vậy, chúng ta sẽ
không còn chạy theo trần cảnh bên
ngoài màtìm niềm vui, bởi biết chắc
sau niềm vui, nỗi buồn sẽ đến. Mà chúng ta
sẽ quay vào, tựchế tác niềm vui, và
hạnh phúc cho bản thân bằng ánh nhìn
ngay thẳng vào bao vọng tưởng, xúc
cảm thị phi, rồi thì chúng sẽ tan đi,
và niềm vui, hạnh phúc chơn thật sẽ
hiện lên.
Và khi sống với tâm thái này, trong
chúng ta sẽ tràn đầy tâm lượngTừ, Bi, Hỷ, Xả,
chúng ta sẽ sẵn sàng trao tặng đi tất
cả đến với mọi người, mọi chúng hữu tình
trong trời đất này một cách vô tư.
Học Cách Bằng Lòng
- Khi bạn cảm thấy mình muốn chết,
hãy đến thăm viện ung bướu.
- Khi bạn thấy mình bất hạnh, hãy đến
thăm cô nhi viện.
- Khi bạn thấy mình không có nơi
nương tựa, hãy đến thăm viện dưỡng lão.
- Khi bạn cảm thấy mình nghèo khổ,
hãy đến thăm trại tỵ nạn.
- Khi nào bạn thấy mình sắp bỏ cuộc,
hãy nghĩ đến lý do bắt đầu.
- Khi bạn thấy cuộc đời không còn gì
ý nghĩa nữa, hãy nghĩ về Mẹ.
- Bạn sẽ thấy những gì mình đang có
là niềm mong ước của nhiều người khác.
- Đừng bao giờ trách "Tại sao
mình không được như người ta,
trong khi nhiều người chỉ ao
ước được như bạn.
- Và bất cứ ai cũng có thể tu hành để
an lạc và hạnh phúc ngay
giữa đời thường, bạn cũng thế
nhé.
Bóng Thời Gian
Không hình, không tuổi, không tên
Chảy ngang trần thế dệt nên tháng
ngày
Không màu, không sắc hiển bày
Xuân thì thuở nọ chiều nay bạc đầu..
Thời gian, hai chữ nhiệm mầu
Là phương thuốc để quên sầu thế
gian..
Thời gian, hai tiếng gian nan
Nhọc nhằn nhân loại, vội vàng đến,
đi.
- Thời gian thực sự là gì ?
Thủy chung, bạc bẽo cũng vì thời gian
.
Những ngày hội ngộ hân hoan..
Chén mừng chưa trọn đã tàn cuộc vui..
Thời gian chờ đợi, ngậm ngùi
Tháng ngày như thể thụt lùi đứng
yên..
Khi tâm tư nặng ưu phiền
Phút giây nghe cứ dài thêm, mỏi mòn..
- Thời gian trôi cuốn, dập dồn..
Hỏi người... ai biết mất còn về đâu!
Thở vào, sống với lo âu..
Thở ra, nghiệp quấn theo sau kiếp
đời..
Quyền uy, nhan sắc một thời
Thời gian thầm lặng đổi dời, phôi
pha..
Chợt nghe bóng xế chiều tà..
Hư không vọng đến lời ca vô thường..
Thời gian vốn chẳng vui, buồn
Nỗi niềm riêng dệt ngàn muôn sắc
màu..
- Có người ẩn sỹ rừng sâu
Cõi lòng vô niệm qua cầu thời gian..
Như mây như gió thênh thang
Thân trong trần thế, hồn tan luân
hồi..
Đời mưa, nắng.. Mặc tình trôi !
Thiên thu về ngự chỗ ngồi thiên thu..
Như Nhiên