Monday, 12 November 2018

Lm Vĩnh Sang DCCT : "THÔI RỒI, CÒN CHI ĐÂU EM ƠI!"


Chúng ta trở lui thời gian một chút, Tin Mừng Chúa Nhật 31 Thường Niên tuần trước, có Lời của Chúa Giêsu chúng ta đã được nghe: "Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ítraen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó" (Mc 12, 28-34). Các nhà chú giải cho chúng ta thấy câu đầu (29 và 30) Chúa Giêsu trích trong Thứ Luật Thư (mà chúng ta nghe trong bài đọc một, Tl 6, 2-6), câu sau (31) Chúa Giêsu tuyên bố để “làm trọn lề luật”.

Điều chúng ta cần lưu ý là, Thứ Luật Thư là một cuốn sách ghi lại các lề luật của người Do Thái, đó là những luật hình thành sau một thời gian có luật ở Sinai, các bậc thầy trong dân suy ngẫm, thu tích kinh nghiệm, chắt lọc để viết ra Thứ Luật Thư cho dân tộc Do Thái, nhằm củng cố Đức Tin của họ vào một Thiên Chúa duy nhất. 

Những lời chúng ta có đây là một công bố trong tình trạng đất nước hết sức tao loạn, Dân tộc Do Thái bị chia đôi, vương quốc (Israel) phái Bắc đã bị xóa sổ, vương quốc phía Nam (Giuda) đang bị đe dọa bởi ngoại xâm. Người ta lúng túng không biết làm thế nào để chấn chỉnh đất nước, để củng cố sức mạnh và đoàn kết toàn dân. Cuối cùng thì người ta tìm ra được sức mạnh của họ từ nơi Thiên Chúa, họ ra sức củng cố bằng những lời chúng ta vừa nghe, nhưng không còn kịp nữa rồi, vó ngựa ngoại bang đã dày xéo quê hương họ và cuộc lưu vong chấm dứt hoàn toàn niềm hy vọng giữ gìn bảo vệ đất nước.

Bối cảnh xã hội Chúa Giêsu nói những lời này không khác xa bối cảnh trong Thứ Luật Thư đã ghi lại, khi ấy đất nước Do Thái đã hoàn toàn bị Rôma thống trị, đế quốc Rôma duy trì trật tự chung bằng những thỏa hiệp tôn giáo ru ngủ và dụ dỗ những người nông cạn, thiếu tinh thần dân tộc, ham lợi cá nhân, cộng tác để khống chế dân chúng. Lòng người ly tán, bất lực và chán chường, họ cũng đi tìm giải pháp cho số phận dân tộc họ. 

Trong dòng suy tư băn khoăn đó, Chúa Giêsu công bố điều căn bản nhất và quan trọng nhất trong chọn lựa sống của con người: "Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ítraen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó."
 
Chúng ta cũng đang đứng trước các ngổn ngang của đất nước, giải pháp nào để cứu vãn dân tộc này, đất nước này, người tin vào Chúa phải làm gì để góp phần tích cực của mình trong nỗ lực cứu nguy dân tộc? Sẽ không có giải pháp nào ngoài giải pháp Chúa đã nói cho người tin vào Chúa. Một điều luật đơn giản “yêu người khác như chính mình” nếu được sống nghiêm túc chắc chắn chữa lành và phục hồi sức sống cho chúng ta. Thử xem, vì yêu người khác như chính mình nên sẽ không còn gian dối nữa, không còn hàng giả hàng nhái nữa, không còn lo lắng rau xanh có thuốc hay không có thuốc, không còn trái cây độc hay không độc nữa, không còn trộm cắp lừa đảo, không còn nhục mạ vu khống người khác… Không còn đau khổ, nước mắt và khăn tang nữa.

Có còn kịp không khi mọi cái tan hoang đổ vỡ, trật tự rối loạn, luân thường đạo lý đảo lộn, lương tâm mất hút trong mọi lãnh vực, có còn kịp không hay chỉ còn biết kêu lên như đoạn cuối của một cuộc tình sầu: “Thôi rồi còn chi đâu em ơi!” 

Anh chị em tôi vẫn đang đùa cợt vui chơi ngay giữa lòng vực thẳm! Hết thật rồi sao?

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 9.11.2018
(Tựa đề lấy từ bài hát “Tình lỡ” của nhạc sĩ Thanh Bình)

1 comment:

Joyce said...

This is a great post thanks for writing it