CHÚA LÀ CÂY - CON LÀ CÀNH
CHÚA LÀ BIỂN XANH - CON LÀ DÒNG SUỐI NHỎ
Quý độc giả thân mến,
Thấm thoát đã 22 năm kể từ ngày tôi xin được làm "cành" gắn vào với "cây" là Linh Mục Giêsu. Nhân Tin Mừng Chúa Nhật tuần này mừng Chúa Giêsu - Cây Nho, tôi xin kể lại chuyện đời mình, chuyện một cành nho.
Tôi còn nhớ rõ dạo ấy, tôi đang như người sống không mục đích. 28 tuổi chứ ít gì ? Hoang mang, bất định, nhiều lúc thấy lòng trống rỗng như một căn nhà hoang phế, mở toang các cánh cửa. Mẹ tôi buộc tôi phải đi tu, còn người bạn gái kín đáo sâu sắc, sau một kỳ Linh Thao, khẳng định "hai đứa" sẽ không "lấy nhau", cũng chẳng "lấy ai", mà sẽ chỉ… "lấy Chúa" !
Một buổi chiều thứ năm tháng 10 năm 1987, tôi đạp xe trên đường đi làm về, chạy lòng vòng thế nào bỗng thấy mình dừng lại trước một Nhà Nguyện thân thuộc. Đồng hồ chỉ 17g25. Ô, chỉ 5 phút nữa là Thánh Lễ rồi ! Gửi xe xong, vừa kịp Ca Nhập Lễ. Hôm nay, như mọi khi, chỉ có chừng năm ba chục người ngồi rải rác, không gian nhỏ bé, ấm cúng. Chỉ tiếc một điều, cha dâng Lễ lại là một Linh Mục tôi thật bụng không… ưa, ngài cứ hay hậm hực mỉa mai Giáo Hội chuyện này chuyện kia. Tôi nhủ thầm, thôi, mình cần gặp Chúa chứ có phải gặp cha ấy đâu. Chịu đựng một tý…
Thế rồi, không ngờ, Chúa đã dùng chính vị Linh Mục tôi không ưa ấy ( mà chắc cũng không ưa tôi ấy ) để mở đời tôi, để xoay tôi sang một hướng đời mới. Trên kia tôi có viết lòng tôi lúc ấy trống rỗng như căn nhà hoang mở toang, thì đây, từng lời giảng của cha như từng cơn gió thổi vào, lúc đầu còn hiu hiu, càng về sau càng lồng lộng. Cha nói chuyện triết lý theo màu sắc Đông Phương, loại chuyện hoàn toàn xa lạ với tôi, thế mà tôi nhớ, tôi thuộc nằm lòng cho đến bây giờ. Cha bảo:
"Đạo là đường. Cái gì cũng có cái Đạo của nó. Bông hoa có cái Đạo làm hoa. Hoa nhờ hút lấy nhựa sống được chuyển hóa từ rác rưởi, phân bón, từ xác chết hôi thối của mọi loài động thực vật vùi dưới gốc cây, rồi đâm chồi kết nụ mà nở ra, tỏa hương khoe sắc, ai cũng khen, ai cũng trìu mến nâng niu. Đến chiều, hoa tàn, ai cũng thương, tiếc vì cái thân phận sớm nở tối tàn. Thật ra, hoa đã làm trọn cái Đạo làm hoa. Xác hoa rụng xuống lại thành phân bón cho cây, rồi cây sẽ lại chắt lọc, hấp thụ mà trổ sinh những bông hoa khác. Cứ thế, cứ thế, vòng đời, đường đời, nhựa sống đời, Đạo ở đời…
Dòng nước cũng có cái Đạo làm nước của nó. Nước luôn từ cao đổ xuống thấp. Nước đi tới đâu thì nước cuốn theo trên vai nó, mang theo trong lòng nó, chịu lấy cùng với đời nó tất cả những thứ ô uế dơ bẩn, tanh hôi ngầu đục, để khi nước qua rồi, nơi ấy sạch hơn, thơm hơn, mát hơn, đẹp hơn, có sự sống hơn. Nhìn dòng nước đen ngòm ghê tởm, ai cũng lắc đầu, bịt mũi ngoảnh đi. Thế là hết ? Thật ra, nước đã và đang đi trọn cái Đạo làm nước. Rồi một ngày suối vào sông, sông về đến đại dương. Biển bao la sẽ ôm choàng lấy con nước tang thương mà rửa nó, lọc nó, cho nó trở lại xanh như biển xanh, trong như biển trong. Cứ thế, cứ thế, dòng đời, con nước đời, nguồn sống đời, Đạo ở đời…"
Bài giảng "Amen" lúc nào tôi không để ý nữa. Tôi bàng hoàng cảm nhận được rằng, y như thể Chúa chuẩn bị sẵn bài giảng ấy cho đích danh tôi, Ngài chọn lọc, sắp xếp và dọn ra cho đúng một mình tôi được ăn no hôm ấy trong một bữa tiệc chan hòa hạnh ngộ. Vâng, thì ra hạnh ngộ - cách nói uyên thâm của Nhà Phật - là như vậy đấy !
Lễ xong, bước ra khoảnh sân nhỏ tý nằm ngang trước Nhà Nguyện, tôi gặp thầy Phanxicô Thăng trong Đại Chủng Viện đứng xớ rớ ở đó. Tôi buột miệng xin, thầy trợn mắt kinh ngạc rồi nhận lời. Hai anh em ngay ngày hôm sau, thứ sáu, có mặt ở phòng cha Tấn linh hướng. Thế là tôi được nhận vào diện "tu muộn", muốn tìm hiểu Ơn Gọi Linh Mục tại Đại Chủng Viện Giuse Sàigòn !
Tưởng đã tới được bến đậu, chưa đâu, tôi còn phải trải qua hai năm lận đận nữa. Muốn vào Đại Chủng Viện dạo ấy, Nhà Nước buộc các ứng sinh dự tu phải qua Bộ Đội, hoặc ít ra cũng là Thanh Niên Xung Phong cho đủ "nghĩa vụ với đất nước" ! Thế là tôi xin nghỉ làm công chức để phiêu bạt lên Tổng Đội 1 đóng quân ở xã Tà Nung, vùng dân tộc K'Hor của núi đồi hoang dã ngoại thành Đà Lạt. Nhờ có học Đại Học Kiến Trúc, lại thâm niên trong ngành Giáo dục, tôi vừa làm hiệu trưởng trường Bổ Túc Văn Hóa của Tổng Đội, vừa lo bản vẽ thiết kế xây dựng các công trình văn hóa trong xã Tà Nung.
Nhiều buổi sáng, trong khi cánh chỉ huy Tổng Đội Bộ còn ngủ nướng sau trận nhậu xỉn đêm trước, tôi và mấy anh em Công Giáo chạy từ khu dân cư dưới lòng chảo ngược lên đỉnh đồi trong cái giá lạnh sương sớm để co ro đứng bên nhau đọc Kinh Thần Vụ. Bao giờ cũng vậy chúng tôi muốn đón được ánh thái dương vừa hé rạng, đón lấy một ngày mới. Một lần, trước cảnh sắc lộng lẫy tuyệt vời, đang cùng nhau đọc đến mấy câu Thánh Vịnh: "Ngước mắt nhìn lên đỉnh núi, ơn phù trợ tôi đến tự nơi nào ? Ơn phù trợ tôi đến từ Đức Chúa, là Đấng dựng nên vạn vật đất trời…" thì chúng tôi nghẹn lời, không thể đọc được nữa.
Con người tôi trong phút chốc thu lại chỉ còn bé xíu trước thiên nhiên hùng vĩ, tôi như tan vào, lọt thỏm giữa Sự Sống của Thiên Chúa. Tôi lại hạnh ngộ một lần nữa: Đấng Phù Trợ tôi đấy, Ngài ngay trước mặt, vẫy tay, tiến lại, vỗ vai thân tình và dắt đi. Tôi không biết tả lại làm sao đây để phút hạnh ngộ này không bị thi vị hóa văn chương quá đáng đến nỗi sai lạc đi cái diệu cảm vô thường. Nhưng tắt một lời, tôi xin thú nhận, tất cả đã đến, đã diễn ra để tôi được thôi thúc phải can đảm đi tiếp con đường, đi cho trọn cái Đạo mà Chúa đã mở ra cho tôi…
Cuối cùng lận đận mãi với những biến cố tang thương trong gia đình tôi, những hoàn cảnh nheo nhóc khốn cùng của thời bao cấp xã hội chủ nghĩa, năm 1989, tôi xin chuyển được sang ơn gọi Dòng Chúa Cứu Thế. Nhựa cây Giêsu nuôi sống đời tôi, cho tôi được là cành, tưởng đã khô queo tàn lụi, không ngờ bắt đầu đâm chồi bé tẹo. Biển rộng Giêsu gột rửa đời tôi, cho tôi được làm suối reo, rồi được làm con nước ròng giải thoát những ao tù nước đọng trần gian.
Cũng đôi lần, tôi dõi nhìn đường đời cô bạn gái ngày xưa mà thầm tạ ơn Chúa với cô ấy. Biết bao xót xa mất mát trong gia đình, biết bao truân chuyên lưu lạc với thời thế, chẳng gì cắt đứt được mạch nhựa sống cho cành đời cô ấy nở hoa, chẳng gì chặn lại được dòng nước đời cô ấy thanh tẩy bao số phận hẩm hiu. Có khác chăng là tôi thì ồn ào náo động với cánh trẻ, làm Linh Mục rồi thì đi khắp nơi, viết lách, ca hát, giảng dạy, huấn luyện, làm chuyện nọ xọ chuyện kia, bộc lộ hết ra theo chiều rộng chiều nổi. Còn cô ấy thì nhỏ nhẹ âm thầm mà đi rất xa, vào rất sâu trong ơn gọi phục vụ giữa cuộc đời.
Hôm nay, Lễ kính Chúa Giêsu - Cây Nho, cái thân ồn ào náo động của tôi tự dưng muốn dừng lại, cũng chẳng dừng được bao lâu đâu, nhưng hy vọng vừa đủ để nhìn lại đời mình. Một nửa của trăm năm đã qua, nghĩa là quỹ thời gian may ra chỉ còn đúng bằng khoảng thời gian từ ngày đi tu cho đến bây giờ. Dừng lại, viết những dòng này, ở đoạn kết, tôi không thể làm gì khác được ngoài việc cám ơn.
Xin cám ơn mẹ trong dịp con sắp giỗ được mẹ tròn 13 năm, lại cùng trùng với dịp người ta mừng Mother's Day. Hồi xưa cứ nghĩ mẹ ép buộc đi tu, làm con mất tự do, bây giờ đã tu rồi, thành cành nho Linh Mục của Chúa rồi thì con nghiệm ra: mẹ được Chúa cho ơn… tiên tri. Không có mẹ, bây giờ con ra sao nhỉ ?
Xin cám ơn cô bạn gái. Chuyện yêu đương tụi mình mấy chục năm về trước, tưởng là không có hậu, không có "happy ending", nào ngờ bây giờ cũng được nhiều chùm nho ngon và ngọt cho Hội Thánh, cho cuộc đời. Không có bạn được ơn đi Linh Thao để sau đó chuyển một thông điệp quan trọng cho tôi thì bây giờ tôi ra sao đây ?
Xin cám ơn vị Linh Mục mà con đã trót không ưa tý nào, cha chính là người Chúa bắt con phải tâm phục khẩu phục vì đã có những lời lay động tâm can con, cho con tìm ra cái Đạo cho bản thân mình để đi cho đến hôm nay, hy vọng vẫn mãi đi cho đến cuối con đường.
Xin cám ơn ít là có ba Linh Mục đã chuyển cho con cái "gen" DCCT: cha Nguyễn Tiến Lộc dạy con sự năng động và lòng bao dung xuề xòa; cha Vũ Khởi Phụng dạy con chiều sâu suy tư nghiệm sinh và nghề viết lách; cha Nguyễn Hữu Phú dạy con phải sống cho được cái diệu cảm khi dâng Thánh Lễ và giảng dạy Lời Chúa. Còn các cha DCCT khác thì thổi cho con cái dũng khí dám nói thẳng, nói thật mà bênh người nghèo, cái quả cảm đến nỗi liều lĩnh không khiếp sợ và chịu khuất phục trước bạo quyền thế gian.
Cuối cùng, con xin cám ơn Giêsu là Chúa, là Thầy dạy, là Bạn đồng hành, là Đạo cho con một chuyến đi vạn hành. Chúa Nhật vừa rồi, con nhận ra Chúa là chú Mục Đồng Việt Nam còn con là con bê, con nghé. Tuần này, Chúa lại là Cây Nho cho con được làm Cành, là biển xanh cho con được làm dòng suối nhỏ. Amen.
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, thứ sáu 8.5.2009
No comments:
Post a Comment