Chương 5
Đức Giêsu và sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa
(Bài 23)
Tin Mừng Gioan
Việc
trình-bày Đức Giêsu theo ngôn-ngữ của khôn-ngoan còn đáng kể hơn lời gợi ý ở cuối
sách Tân Ước, tức: Tin Mừng của ông Gioan.
Lới
nói đầu ở Tin Mừng ông Gioan (có thể coi đây như có nguồn gốc rút từ các bài ca/vịnh
tín-hữu thời đầu từng hát) và tác-giả Gioan lại đã áp-đặt vào đoạn đầu Tin Mừng
do ông soạn. Bài vịnh, được khởi đầu bằng những ý/lời mà mọi người đều đã gặp ở
Thánh Kinh Do-thái-giáo (*44). Như
tôi có lần báo trước là sẽ thay thế tự-vựng Logos
tiếng Hy-Lạp và tiếng Anh dịch thành “Word”
và tiếng Việt là “Ngôi Lời” vỏn vẹn
chỉ với chữ “Lời”, mà thôi.
“Lúc khởi đầu đã có Lời.
Lời vẫn hướng về Thiên Chúa,
và Lời là Thiên Chúa.
Lúc khởi đầu, Ngài vẫn hướng về Thiên Chúa.
Nhờ Lời, vạn vật được tạo thành,
và không có Ngài,
thì chẳng có gì được tạo thành.
Điều đã được tạo thành
nơi Ngài là sự sống,
và sự sống là ánh sáng cho nhân loại…
Ngài ở giữa thế gian,
và thế gian đã nhờ Ngài mà có,
nhưng lại không nhận biết Ngài.
Lời đã trở nên người phàm
và cư-ngụ giữa chúng ta.
Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Ngài,
vinh quang mà Chúa Cha ban cho Ngài,
là Con Một đầy tràn ân-sủng và sự thật.”
(Ga 1: 1-4, 10, 14)
Điều
quan trọng ở câu đầu Tin Mừng không phải để ta suy nghĩ về “Lời” hoặc “Logos” như để nói về Đức Giêsu, nếu hiểu Đức Giêsu đây là “Giêsu thành Nadarét”.
Đọc
và hiểu đấy là “Đức Giêsu”, tức vô hình chung ta đã chịu ảnh-hưởng từ nền thần-học
Kitô-giáo thời sau này, khi Giáo-hội nói về Ba Ngôi Đức Chúa qua cách sử-dụng
các đại-danh-từ “giống đực” tiếng Hy-Lạp gốc và bản dịch tiếng Anh.
Nhưng,
các đại-danh-từ giống đực được sử-dụng là bởi từ-vựng logos là danh-từ chung giống đực tiếng Hy Lạp, chứ không vì tự-vựng
ấy qui về “Ngài” đây, là “Đức Giêsu”.
Ông
Gioan không có ý nói: “Lúc khởi đầu đã có
Đức Giêsu” như ta vẫn nghĩ rằng Đức Giêsu đã có đó vào buổi tạo-dựng trời đất.
Đúng hơn, Lời ấy đã mặc xác phàm nơi
Đức Giêsu -nay được gọi là logos – có ở đó vào lúc tạo-dựng. Chính logos này (chứ không phải Đức Giêsu) đã
có đó với Thiên-Chúa và là Thiên-Chúa (*46).
Các
học-giả lâu nay từng ghi nhận là có mối tương-quan gần-gũi giữa những điều do
ông Gioan viết về “logos” và về Khôn ngoan Sophia trong truyền-thống
Do-thái-giáo. Khôn ngoan Sophia từng
có đó với Thiên-Chúa ngay từ buổi đầu đã năng-động thời tạo-dựng, và cũng có đó
cả khi thế-giới gian-trần được tạo-thành nữa (*47).
Tính
tương-đương có hoạt-động giữa logos và
Khôn-ngoan Sophia cho thấy tính hợp-pháp
thay thế Khôn ngoan Sophia bằng logos, “Khôn-ngoan” thay cho “Lời” ở phần mở đầu Tin Mừng Gioan. Thêm
nữa, do bởi Sophia là danh-từ riêng
giống cái ở tiếng Hy-Lạp, nên đại-danh-từ đây cũng trở-thành “giống cái”:
“Lúc khởi đầu đã có “Khôn ngoan”, và “Khôn-ngoan” ở nơi
Thiên-Chúa, và Khôn-ngoan là Thiên-Chúa. Ngài đã có lúc khởi-nguyên nơi
Thiên-Chúa. Mọi sự đã nhờ Ngài mà thành sự và không Ngài thì không gì thành sự.
Điều đã thành sự là sự Sống, và sự Sống là sự Sáng cho nhân-loại… Ngài có trong thế-gian và thế-gian đã nhờ Ngài mà được có mà thế-gian
đã không biết Ngài.”
Và
rồi, đỉnh cao chót vót đã đạt được, khi Tin Mừng viết: Và Khôn-ngoan đã thành xác-phàm và đã lưu-trú nơi chúng tôi.” (*49) Đức Giêsu là sự việc Sophia thần thánh mặc lấy xác-phàm, Khôn-ngoan Sophia trở-thành xác-phàm.”
(*50)
Bổ-sung các ảnh-hình Kitô-học
Ta
khám-phá ra vai-trò của Sophia coi
như Khôn-ngoan trong truyền-thống Do-thái-giáo và cả trong Tân Ước, điều này mở
ra một số sự việc. Điều đó giúp ta thấy được sự cân-đối tuyệt đẹp giữa Đức
Giêsu như Bậc Thày dạy Khôn-ngoan và ảnh-hình về Ngài trong phong-trào tín-hữu
thời đầu như mối tương-quan mật-thiết với Khôn ngoan Sophia. Bằng vào tư-cách của tiếng nói của Không-ngoan thay-thế, Đức
Giêsu cũng là tiếng giọng của không Sophia nữa.
Điều
này lại cũng giúp ta nhìn thoáng qua những gì có thể là môn Kitô-học sớm sủa nhất
của tín-hữu thời tiên-khởi. (*51). Sử-dụng
ngôn-ngữ của Khôn-ngoan Sophia để nói
về Đức Giêsu sẽ đưa ta về lại với lớp vỏ bọc sớm-sủa nhất nơi truyền-thống đang
khai-triển. Như ta đã thấy, điều này lại cũng trải rộng cùng khắp với truyền-thống.
Theo Tin Mừng Nhất Lãm, cũng như lập-trường của ông Phaolô và Gioan cũng
công-nhận rằng điều đã có đó nơi Đức Giêsu là Khôn ngoan Sophia của Thiên Chúa.
Quan-điểm
này không chỉ là trọng-tâm ngôn-ngữ của Sophia
trong việc hình-thành phong-trào đạo-giáo Đức Kitô thời sớm sủa nhất, nhưng
còn là bổ-sung về phái-tính của các bộ môn Kitô-học nữa. Bởi, với Đạo Chúa thời
đầu, thì Đức Giêsu là Người Con của Cha và là sự việc Sophia mặc lấy xác phàm làm người, là người con trẻ của Abba chí thân, và là con trẻ của Sophia.
Hiểu biết như thế cũng giúp ta rất nhiều ở vào thời nhạy bén dâng cao để trở
thành vấn-đề của ngôn-ngữ rất can-dự.
Lại
nữa, điều này cũng nhấn mạnh sự việc có khả-năng diễn-đạt ngôn-từ Kitô-học nữa.
Các hình-ảnh nhân rộng thành nhiều ấn-bản để nói về mối tương-quan giữa Đức Giữa
với Thiên-Chúa (như logos, Sophia, Người
Con, và các danh-hiệu khác phải làm cho rõ nghĩa để bảo rằng không một danh-hiệu
nào được hiểu theo nghĩa đen triệt để hết. Chúng chỉ mang tính ẩn-dụ mà thôi.
Đây
còn là điểm quan-trọng để hiểu được ngôn-ngữ Kitô-học đầy sủng-mộ do ảnh-hình bậc
cha/chú tạo ra. Ngôn-từ Chúa Ba Ngôi và các công-thức kinh-kệ phụng-vụ nói về
“Cha và Con” là dễ-dàng kiến-tạo nên cảm-giác nghĩ rằng đây là cung-cách do tín-hữu
Đạo Chúa dứt khoát nói về Thiên-Chúa và Đức Giêsu, là như thế.
Thế
nhưng, cũng là điều bổ-ích để nhận ra rằng ảnh-hình Cha và Con cũng phản-ánh sự
thể về lề lối suy-tư về Ba Ngôi Đức Chúa có được định-hình trong văn-hoá tộc-trưởng
và tập-trung phụ-hệ. Nhằm giúp ta có thể tưởng-tượng điều này là lúc Ba Ngôi Đức
Chúa trở-thành công-thức trong nền văn-hoá mẫu-hệ, Đức Giêsu vẫn được gọi là
“người con”, nhưng ta đều đoan-chắc rằng mọi người nói về Ngài trước nhất như
Người Con của Cha vậy (*52).
Thành
thử, đây không là trường-hợp để ta nói lên rằng Đức Giêsu là “Người Con của Thiên-Chúa hiểu theo
nghĩa đen, dù Ngài vẫn được nói đến theo nhiều cách khác nữa, như Khôn ngoan Sophia của Thiên Chúa. Thật
ra thì, cả hai điều đó đều mang tính ẩn-dụ hết.
Mẫu
số chung ở cả hai trường-hợp, đó là: cả hai cùng nói về Đức Giêsu như Đấng có
tương-quan mật-thiết với Thiên-Chúa đậm đà và sâu-sắc đến độ Ngài còn được gọi
là người con của Abba và là người con của Khôn ngoan Sophia. Ta không hề biết và không thể hiểu
làm sao mà kiểu nói này có thể bắt đầu nói ra được cả vào lúc Đức Giêsu còn sống,
hoặc làm sao các hình-ảnh như thế lại hiện-diện trong tâm-thức của chính Ngài
được.
Quả
nhiên, thật là điều hợp lý để thấy được sự liên-kết giữa ngôn-từ này và những
gì ta có thể giả-định về kinh-nghiệm Ngài từng trải. Tính mật-thiết của các ẩn-dụ
lại cũng kiên-định trong việc nhìn nhận Đức Giêsu-trước-ngày-Phục-Sinh như một
nhân-vật đầy tính linh-thiêng, thần-khí. Là Đấng hiểu/biết rõ Thần Khí Chúa, Đức
Giêsu có lẽ cũng đã suy-tưởng và/hoặc
trải-nghiệm Thần Khí như Abba và Sophia. Thế nhưng, thêm vào đó, vấn-đề
là: Ngài có nghĩ về chính mình Ngài như “người con” (theo nghĩa đặc biệt) của Đấng
mà Ngài gọi là Abba không?
Đức
Giêsu có nhĩ về chính mình Ngài như con trẻ hoặc như người đại-diện của Sophia thần thánh không? Bằng vào bản-chất
của các nguồn ta đạt được, bản thân tôi thấy cũng khó mà tưởng-tượng nổi để có
thể phán-đoán về tính khả-thi lịch-sử ta đạt được trong vấn-đề đặc-biệt này (*53).
Cho
dù ta không thể biết được là các ảnh-hỉnh này là một phần trong việc Đức Giêsu
tự biết về Ngài, có điều thấy rõ rằng việc tượng-hình ra Đức Giêsu như “người
Con của Chúa” và như “Khôn-ngoan của Thiên-Chúa” lại có trong giai tầng cổ xưa
nhất thuộc truyền-thống phát-triển nên phong-trào tín-hữu thời đầu được.
Thành
thử, hỏi rằng các hình-ảnh đây có cho ta biết bất cứ thứ gì về nhận-thức của Đức
Giêsu, thì các hình-ảnh ấy sẽ giúp ta tiếp-cận với tầng/lớp sớm nhất của tiến-trình
thành-hình môn Kitô ở cộng-đoàn để thiết-lập và suy-tư không? Có điều đáng nể
là, hình-tượng “người Con của Chúa” và “Sophia
của Thiên-Chúa cả hai đều gặp thấy ở giai-đoạn mới sớm này.
Sự
hiện-hữu của bộ môn Kitô-học bàn về “người
con” và “Sophia của Thiên-Chúa”
trong cao-trào mới sớm của tín-hữu Đức Kitô đã ảnh-hưởng lên ảnh-hình bình-dị của
Đức Giêsu, Đấng mà ta từng gặp vào lúc trước. Sự hiện-hữu của các hình-ảnh này
lại đã đưa ta hướng về việc bổ sung phái-tính khi suy-tư về Đức Giêsu, là điều
còn rất mới đôi với nhiều người.
Vượt
ra ngoài những chuyện như thế, các ảnh-hình này lại cũng chuyển-đổi lối suy-tư
Kitô-học ra khỏi khuôn-khổ văn-chương chữ nghĩa vẫn thường song hành với
hình-tượng của người dân thường vốn có trong đầu. Việc nhân rộng ảnh-hình
Kitô-học thời ban đầu như --“người con”
và “khôn-ngoan” và các thứ khác-- lại đưa
ta vào nhận-thức hiểu rằng đây chỉ mang tính ẩn-dụ mà thôi.
Hiểu
biết này đã lật đổ cảm-giác thông thường vẫn nghĩ rằng niềm tin của tín-hữu Đức
Kitô
Lại
cũng kéo theo niềm tin cho rằng Đức Giêsu thực sự là “người Con của Chúa” hiểu
theo nghĩa đen. Đây là một lật đổ giúp ta cũng rất nhiều.
Việc
hiểu cụm-từ “người Con của Chúa” hoàn toàn theo nghĩa đen lại đã khép chặt tầm
hiểu biết của ta về Kitô-học bằng cách chỉ mở ra có một ảnh-hình ưu-tiên làm
tiêu biểu, thôi. Thật ra, cũng khó mà tin như thế, một phần do bởi tính-chất
không chắc-chắn khi ta khẳng-định rằng Đức Giêsu là người Con của Chúa, hiểu
theo nghĩa đen.
Thế
nhưng, khi “người Con của Chúa” khi được coi như một trong các ẩn-dụ, thì ẩn-dụ
ấy cũng mở ra khả-năng hiểu biết một cách phong-phú hơn ý-nghĩa về Đức Giêsu
như Đấng từng trải-nghiệm và diễn-tả vào thời tiên-khởi.
Vấn
đề là, một khi ta không còn tin rằng Đức thật sự là “người Con của Chúa” theo
nghĩa đen, nhưng lại cảm-kích ý-nghĩa giàu có do có nhiều hình ảnh mang tính
Kitô-học được nhân rộng. Ngài là “người Con của Chúa”. Vâng đúng là như thế.
Nhưng, Ngài còn là Lời mặc lấy xác
phàm đồng thời là Khôn-ngoan của Chúa.
Quả
có thế, Đức Giêsu đích-thực là “người Con của Chúa”, là logos của Thiên-Chúa và là Khôn
ngoan Sophia của Thiên-Chúa, nữa (*54).
(còn
tiếp)
Gs Marcus J Borg
biên-soạn
Mai
Tá lược-dịch.