Sau
lời tuyên xưng đức tin của Thánh Phêrô. Đức Giêsu xác nhận đó là hồng ân đuợc mạc
khải bởi Thiên Chúa. Theo sau, đó là việc Đức Giêsu bổ nhiệm và trao năng quyền
cho Phêrô. Thế mà, trong bài Tin Mừng hôm nay, sau khi đuợc Chúa cho biết là
Người phải đi lên Giêrusalem để chịu đau khổ và bị giết thì Phêrô lại ngăn cản.
Lòng của Phêrô thật tốt, ông lo lắng và không muốn Thầy bị đau khổ. Ông nghĩ rằng
Thầy là Chúa, và ông vừa đuợc Thầy tấn phong để làm ‘boss’ thay mặt Thầy; thế mà
Thầy mình bị đau khổ, rồi bị giết chết thì ông và nhóm 12 biết nuơng tựa vào ai
đây! Nghe đến đâu lòng ông xốn xang đến đó. Vì thế, ông đã lên tiếng ngăn cản ý
định của Thầy. Nhưng ông đâu biết rằng ý tưởng và suy nghĩ của ông hòan tòan sai
với ý định của Thiên Chúa, cho nên đã bị Chúa khiển trách “Xa-tan, lui lại đàng
sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của
Thiên Chúa, mà là của loài người.”
Như
chúng ta đã biết, Phêrô đuợc đặt làm tảng đá nền móng để Chúa xây Hội Thánh của
Người. Chúa xây chứ không phải Phêrô, và Hội Thánh là của Chúa chứ không phải của
Phêrô. Vì thế, các góc cạnh của tảng đá đó cũng cần đuợc mài dũa để trở thành
chỗ dựa cho các thành phần trong Hội Thánh Chúa. Trong tinh thần đó, tôi hình
dung ra cảnh Thánh Phêrô, sau khi nghe xong lời khiển trách của Đức Giêsu, Ngài
chỉ gãi đầu gãi tai và thưa cùng Chúa rằng: Thầy biết con yêu mến Thầy, con đâu
muốn Thầy chịu khổ! Còn Chúa vẫn kiên tâm trong việc huấn luyện khi đã chọn
Phêrô làm đá tảng. Thế là hòa cả làng.
Nhận
biết và tuyên xưng Đức Kitô là Chúa, truớc tiên là một hồng ân; sau đó mới đến
việc bổ nhiệm và trao ban năng quyền. Giống như thánh Phêrô, chúng ta không tự
‘đặt’ hay ‘bon chen, tìm cách để đuợc đặt’ vào vai trò lãnh đạo. Nhưng, đó là sự
chọn lựa phát xuất một cách nhưng không bởi hồng ân của Thiên Chúa. Bổn phận của
Phêrô và chúng ta, những môn đệ của Chúa là biết sống và lệ thuộc vào Đấng đã
chọn và đặt chúng ta vào vị trí đó.
Như
Thánh Phêrô, khi tuyên xưng Đức Kitô là Chúa là lúc chúng ta đặt cuộc sống mình
duới quyền chỉ huy, quyền sinh sát của vị Chúa tể đó. Có nghĩa là lúc đó chúng
ta không còn sống cho mình nữa; nhưng đã chấp nhận lối sống từ bỏ. Bỏ mình, chấp
nhận đau khổ, vác Thập giá để theo Thầy… tất cả những điều đó không còn là các điều
kiện mà Chúa đòi hỏi các môn đệ; nhưng
thật ra chính các yếu tố đó cấu tạo nên
cuộc sống của môn đệ. Và một khi chúng
ta không thực hành việc bỏ mình, tránh né đau khổ và không sẵn sàng vác Thập
giá thì chúng ta không còn là môn đệ chân chính của Chúa nữa.
Đến
đây, xin thành thật chia sẻ với anh chị em rằng: Đã nhiều lần, tôi quyết tâm sống
cụ thể Lời Chúa: “Từ bỏ mình, vác thập giá của mình mà đi theo Chúa”, thì giống
như chàng thanh niên giàu có trong Tin Mừng. Anh đã không dám làm theo điều
Chúa yêu cầu, nên đã từ bỏ Chúa mà ra đi trước cái nhìn thương tiếc của Nguời. Các
lời khuyên của Tin Mừng mà tôi đã cam kết sống vẫn chất vấn tôi; nhưng trên thực
tế, tôi vẫn chưa thực hiện đuợc bao nhiêu. Có thể nói nhiều nhưng việc áp dụng
cụ thể bằng hành động thì chưa đến đâu! Vẫn còn tham, còn dính bén, muốn đuợc làm
chủ, chưa dám bỏ mình, ai chạm vào ý riêng, cái tôi (super-ego) của mình sẽ thấy
ngay hậu quả!… Ai nói về thập giá bằng tôi! Nhưng, chưa hẳn đã dám vác. Giả như
có chấp nhận vác thì cũng thật miễn cuỡng, thiếu cộng tác, v.v...
Từ
bỏ không phải là bỏ mặc và coi thuờng mạng sống mình, hay là việc áp dụng lối sống
khổ chế, ghét mình, coi thuờng thân xác mình như một số người có quan niệm đó
là nguồn gốc của sự tội… nên cần phải đánh như kiểu đánh tội ở thủa xưa… Thật
ra, từ bỏ chính mình vì yêu. Yêu Chúa không chỉ bằng lời nói hay hành động nhất
thời; nó đòi hỏi chúng ta phải trung thành theo Chúa đến tận cùng của con đuờng
Thập giá.
Từ
bỏ là hy sinh. Hãy nhìn vào guơng sáng của các bậc phụ huynh. Họ làm mọi sự để
hỗ trợ cho con cái. Họ không chỉ đưa con đến truờng, nhưng còn tham gia tất cả
các sinh họat của nhà truờng như: các trận thể thao, các chương trình âm nhạc,
và gây quỹ. Họ tình nguyện phục vụ trong các ủy ban và các hoạt động khác của
nhà truờng. Họ tham dự các sinh họat của Hội Phụ Huynh và gặp gỡ Thầy Cô. Nói
chung, các bậc làm cha làm mẹ muốn làm mọi thứ để có thể trở thành một phần
trong các sinh họat của con họ. Họ làm như thế để nói cho những người con họ nhận
biết rằng ba mẹ luôn đứng sau lưng, hỗ trợ cho các sinh họat tại nhà truờng của
con. Vì sao! Vì yêu con cái nên họ vui
lòng chấp nhận hy sinh.
Đó
không phải là việc dễ dàng. Nó đòi hỏi sự hy sinh thật cao cả và vĩ đại. Đôi
khi, các bậc phụ huynh đã phải làm một chọn lựa thật khó khăn giữa nhu cầu
riêng trong cuộc sống cá nhân mà họ muốn làm, và việc tham dự một sinh họat để
hỗ trợ con cái.
Không
có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết tấm lòng của cha mẹ mình. Nếu có thì chỉ là tình yêu và tấm lòng hy
sinh của các ngài.
Vẫn
biết rằng “từ bỏ mình, vác thập giá của mình mà đi theo Chúa” cấu tạo nên cuộc
sống của người môn đệ. Nhưng tôi nhấn mạnh và đề cao đến tấm lòng của cha mẹ
như một lời tri ân, nhân dịp mừng ‘ngày của các người cha (bố)’ hôm nay. Uớc
mong, Chúa tiếp tục chúc phúc và hiện diện trong mọi cảnh huống của cuộc đời bố
(ba) chúng con, để các ngài mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho người bạn đồng
hành và các con cháu của các ngài. Happy Father’s Day.